23.
Ma tướng vẫn đang truy sát nữ chính.
Nhưng giờ đã khác xưa, ta không dám cược rằng sau khi nữ chính chết thì thế giới có khởi lại không, hoặc thế giới tiếp theo có thể có vận may như không.
Ta giữ chặt vai nữ chính, nghiêm túc : “Thẩm Trĩ, từ hôm nay trở đi, ta sẽ cố gắng bảo vệ ngươi, ngươi muốn sống sót thì nghe theo ta.”
Thẩm Trĩ đờ đẫn, sau đó đột nhiên đẩy mạnh ta ra, hét lên: “Ngươi bảo vệ ta? Nếu ngươi thật lòng muốn bảo vệ ta thì sao họ lại chết? Tại sao người chết không phải là ngươi?!”
Tạ Lâm lạnh lẽo: “Mạng của họ là mạng, mạng của sư tôn ta thì không phải mạng sao? Thẩm Trĩ, tại sao người chết không phải là ngươi?”
Thẩm Trĩ ta bằng ánh mắt căm hận: “Nàng ta là ma, nàng ta đáng chết! Tạ Lâm, ngươi còn bị nàng ta mê hoặc đến bao giờ?!”
Chưa đợi Tạ Lâm ra tay, ta đã nhanh hơn hắn một bước tát vào mặt Thẩm Trĩ.
Thẩm Trĩ bị đánh choáng váng, run rẩy chỉ tay vào ta, một lúc lâu không nên lời.
Ta thờ ơ: “Ngươi biết đấy, ta là ma, rất độc ác, lúc nào cũng muốn tát người khác.”
Môi nàng ta hơi run: “Ngươi vừa rồi còn sẽ bảo vệ ta...”
Ta liếc nàng ta một cái: “Ta là ma, ngươi cũng tin lời ta sao?”
“Huống hồ, bảo vệ ngươi, không chết là rồi, cắt lưỡi, gãy chân gì đó, cũng là chuyện bình thường thôi chứ?”
Thẩm Trĩ cuối cùng cũng không ầm ĩ nữa.
24.
Vì sự thay đổi của Tạ Lâm, giờ đây mọi diễn biến của cốt truyện đều trở nên không thể đoán trước.
Trước giờ tôi chưa từng có suy nghĩ “ảo diệu” như này, tân thủ vừa ra sân đã phải đánh tiểu BOSS.
Cũng coi như mở mang tầm mắt với cái thế giới độc địa này.
Mặc dù thực lực của Tạ Lâm tăng lên nhanh chóng trên đường đi, khi đối mặt với ma tướng Trú Minh, vẫn không đủ sức.
Bọn họ rất cần nâng cao thực lực.
Mà không, chỉ hắn thôi.
Ta sợ Thẩm Trĩ vừa nâng cao thực lực sẽ ta trước.
Ta dẫn bọn họ đến bí cảnh giúp tăng thực lực cho nhóm nhân vật chính trong sách Trú Minh vẫn đuổi theo không ngừng.
Cuối cùng cũng đến cửa vào bí cảnh Trú Minh lại chặn trước mặt.
Y liếm môi, dữ tợn: “Hôm nay là một ngày tốt.”
“Bản tọa thế mà lại có thể bắt ba người mà ma tôn muốn cùng lúc.”
Xem ra thân phận của Tạ Lâm cũng đã bại lộ.
Ta bình tĩnh : “Các ngươi đi trước, ta sẽ chặn hắn.”
Ta định tiến lên cánh tay lại bị người ta kéo lại.
Tạ Lâm ta, sắc mặt tái nhợt, giọng run run: “Sư tôn, những chuyện khác ta đều có thể nghe theo người, chỉ riêng việc để người một mình thì không .”
Vẻ mặt của hắn thậm chí còn mang theo chút cầu xin: “Sư tôn, không .”
Ta với hắn, gỡ từng ngón tay những ngón tay trắng bệch của hắn: “Tạ Lâm, ngươi không phải tin ta sao?”
“Ta sẽ không sao.”
“Ta chỉ cầm chân hắn, sẽ không chết, yên tâm đi.”
Ngay sau đó, ta tiến về phía Trú Minh.
Không phải vì Tạ Lâm, không phải vì Thẩm Trĩ.
Vì chính ta.
Lần này, ta chắc chắn phải sống sót.
25.
Trú Minh thực lực mạnh mẽ, ta chỉ có thể chịu thương đổi thời gian.
Nhưng dù , Trú Minh vẫn có đủ sức ngăn cản Tạ Lâm và Thẩm Trĩ vào bí cảnh.
Chiến đấu một hồi lâu, cuối cùng ta cũng bắt một sơ hở của Trú Minh.
Ta đánh đổi bằng cái việc bị thương nặng để khiến hắn không còn để ý đến nhóm Tạ Lâm.
Thấy Tạ Lâm và Thẩm Trĩ đã vào bí cảnh, ta thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sự phản công của Trú Minh cũng ập đến ngay sau đó.
Ta định chịu một chưởng của hắn rồi chạy vào bí cảnh.
Y tuyệt đối không dám vào bí cảnh này.
Trong bí cảnh, tu vi của tất cả mọi người đều bị áp chế ở cảnh giới Kim Đan.
Không có ưu thế về tu vi, y không dám vào.
Ngay khi chưởng phong của Trú Minh sắp đánh vào lưng ta thì đột nhiên có hai bàn tay vươn ra từ màn sáng của bí cảnh.
Hai bàn tay đó kéo ta vào, sau đó chủ nhân của đôi tay đó lập tức bay đến đứng sau ta.
Bên tai vang lên một tiếng rên khẽ.
Nhưng chúng ta không ai dám dừng lại, lập tức bay vào bí cảnh.
Có chất lỏng ấm áp rơi trên má ta.
Ta vô thức đưa tay lên lau.
Một màu đỏ tươi.
Ngẩng đầu người bên cạnh.
Hắn như không hề hay biết, sắc mặt tái nhợt, máu ở khóe môi không ngừng trào ra.
Nhưng trong mắt hắn lại mang theo ý .
Hắn : “Sư tôn, may mà người không sao.”
Nhưng ngay sau đó, hắn đột nhiên ho dữ dội, hắn vẫy tay, muốn ra hiệu rằng mình không sao.
Nhưng vừa mở miệng lại đột ngột phun ra một ngụm máu lớn.
Hắn , dường như còn muốn an ủi ta.
Nhưng ngay sau đó, cơ thể hắn mềm nhũn, ngất lịm trong vòng tay ta.
Ta ngây người Tạ Lâm nhắm chặt hai mắt.
Não bộ trống rỗng trong chốc lát.
Ta là ma thể, chịu một chưởng này nhiều nhất cũng chỉ bị thương nặng chứ không chết.
Nhưng Tạ Lâm thì sẽ chết.
Hắn rõ ràng biết điều đấy.
Lúc này, ta thậm chí không nghĩ đến việc nếu Tạ Lâm chết thì thế giới có khởi lại không.
Ta chỉ nghĩ.
Tạ Lâm, đừng chết.
26.
Vì trước đây đã từng đến bí cảnh này nhiều lần, ta dễ dàng tránh các cơ quan trong bí cảnh.
Còn lại chính là thử thách.
Vượt qua thử thách, sẽ có thể nhận truyền thừa.
Trong cốt truyện, Thẩm Trĩ nhận một nửa, Tạ Lâm nhận một nửa.
Nhưng Tạ Lâm bị thương quá nặng, ta đành phải đưa hắn vào linh trì để trị thương trước.
Dạo này Thẩm Trĩ khá ngoan ngoãn, yên lặng ngồi xổm trong góc tự kỷ.
Đã là tiến bộ rất lớn rồi.
Ngày thứ mười bảy, Tạ Lâm tỉnh lại khi ta đang trị thương cho hắn.
Ánh mắt hắn trong trẻo dịu dàng, trong nháy mắt khác hẳn với Tạ Lâm trong trí nhớ của ta.
Linh lực của ta vẫn đang truyền qua lòng bàn tay cho hắn.
Nhưng hắn đột nhiên tránh khỏi tay ta.
Hắn nâng tay lên, khéo léo đan vào ngón tay ta.
Lúc mười ngón tay đan vào nhau, hắn nhẹ giọng gọi ta: “Thẩm Châu.”
Ta không biết tại sao đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, muốn rút tay ra lại bị Tạ Lâm mạnh mẽ giữ chặt tay lại.
Ánh mắt hắn như có muôn vàn lưu luyến quấn quýt.
Hắn nhẹ giọng : “Thẩm Châu, ta rất nhớ nàng.”
Mẹ kiếp, có phải bị nam chính của mấy thế giới trước nhập hồn không.
Yêu Thẩm Trĩ đến thế…
Không đợi ta , ánh mắt Tạ Lâm bỗng khựng lại, trở về dáng vẻ lạnh lùng sắc bén thường ngày.
Hắn cau mày: “Thẩm Châu... rốt cục là ai?”
Ta biết hắn đã tỉnh táo, liền muốn rút mười ngón tay đang đan vào nhau ra, Tạ Lâm lại giả vờ không biết, các ngón tay vẫn siết chặt ta.
Ta tức giận : “Tạ Lâm.”
Tạ Lâm liền thở dài, buông ngón tay ta ra.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nắm chặt cả bàn tay ta.
“Sư tôn, sau này đừng vì người khác mà mạo hiểm nữa.”
Ta trêu hắn: “Thế nếu vì ngươi thì sao?”
Nhưng hắn đột nhiên lớn tiếng: “Vì ta cũng không !”
Hắn nghẹn ngào, trong giọng mang theo sự run rẩy khó nhận ra: “Ta suýt nữa... đã mất sư tôn rồi.”
“Sư tôn, người quan trọng hơn ta, người quan trọng hơn bất kỳ ai.”
Bạn thấy sao?