13
"Cẩu Ngốc, không với ai tên của ta."
"Tại sao?"
... Tên chủ nhân Yêu giới, dù cho xung quanh toàn là những thú có đạo hạnh thâm sâu, thì cũng khó lòng có dịp nghe.
Ta còn chưa kịp nghĩ cách để lừa gạt thì Cẩu Ngốc đã : "Ta biết rồi, Chiêu Hoa, em chỉ tên mình cho ta thôi, ta sẽ không với ai cả."
"... Ngoan lắm." Ta xoa đầu hắn. Ta thấy Phương Linh cũng đối xử với linh thú nàng nuôi như .
Cẩu Ngốc hài lòng cọ đầu vào lòng bàn tay ta, rồi đột nhiên hỏi: "Chiêu Hoa, khi nào em có thể hóa hình?"
Ta thờ ơ đáp: "Khoảng chừng năm ngày nữa."
Cẩu Ngốc không thể tin nổi: "Chiêu Hoa, em chỉ tu luyện có một tháng mà đã có thể hóa hình rồi sao? Em đúng là một bé mèo con kỳ diệu!"
Ta không nhịn nữa mà tát bay hắn đi: "Ngươi mở to mắt chó của mình ra mà đi, gì có bé mèo con nào to như ta không?!"
Cẩu Ngốc lủi thủi chạy lại, mếu máo: "Nên mới em là bé mèo con kỳ diệu mà..."
... Được thôi, ta vĩnh viễn chẳng thể nào khai sáng nổi một kẻ không có đầu óc.
Cẩu Ngốc đưa cho ta trái linh quả hái từ hôm qua: "Chiêu Hoa ăn nhiều vào, nhanh nhanh hóa hình nhé.”
"Sau khi hoá hình, em nhất định sẽ là mỹ nữ đẹp nhất thế gian."
14
Mấy ngày gần đây, ta dạy Cẩu Ngốc một số phép thuật. Hắn ngạc nhiên hỏi tại sao ta lại biết nhiều pháp thuật lợi như .
Ta đáp: "Vì ta có thiên phú dị bẩm, tự học mà thành tài."
Cẩu Ngốc ngơ ngác: "Nhưng ta chưa từng thấy em học."
Ta rất bình tĩnh: "Thế nên mới gọi là thiên phú dị bẩm mà."
Cẩu Ngốc suy nghĩ một lúc, rồi đồng ý: "Quả thật đúng là ."
Không hổ danh là Cẩu Ngốc, thật dễ lừa gạt.
Ta cảm nhận trạng trong cơ thể, có lẽ ngày mai sẽ phục hồi hoàn toàn.
Ngày mai cũng chính là lúc ta phải chia tay hắn.
15
Khi ta phân tách xong toàn bộ dược lực còn sót lại trong cơ thể, thì đó cũng là lúc linh lực của ta hoàn toàn phục hồi.
Cuối cùng ta có thể mở lại nhẫn không gian, lấy ra ngọc giản, muốn biết trong thời gian ta vắng mặt hơn một tháng, giới có xảy ra biến cố gì không.
Không ngờ Phương Linh vô cùng ngạc nhiên: "Ngài đã mất tích hơn một tháng rồi sao?!"
... Vậy là ta, một Yêu Vương danh chính ngôn thuận, đã mất tích cả một tháng trời mà không ai phát hiện ra sao?!
Nhưng từ góc độ khác, dù ta không có ở đây, giới vẫn vận hành bình thường, chứng tỏ ta quản lý rất tốt.
Ừm, ta thật là tuyệt vời.
Phương Linh hỏi ta khi nào sẽ trở về.
Ta Cẩu Ngốc đang say ngủ, do dự một lúc rồi quyết định: "Qua ngày hôm nay đi."
Phương Linh nghe ra sự do dự trong giọng của ta, xấu xa: "Sao , thế giới ngoài kia hấp dẫn đến mức ngài không muốn trở về sao?"
Ta lập tức tắt ngọc giản.
16
Hôm nay trời xanh không mây bỗng nhiên đổ mưa, Cẩu Ngốc buồn bã : "Chúng ta đã hẹn hôm nay cùng nhau đi lên ngọn núi đằng kia để bắt thỏ tuyết rồi mà."
Thấy ta không gì, hắn lại : "Không sao, để ngày mai cùng đi cũng ."
Ngày mai, không còn ngày mai nữa.
Hắn nằm dài ra, lăn lộn qua lại, lăn đến bên chân ta, ta ngờ nghệch.
Ta tát hắn một cái: "Không dùng dáng vẻ này mà chuyện ngớ ngẩn như !"
Hắn xoa xoa mặt, ngồi dậy, cố gắng hiểu "chuyện ngớ ngẩn" mà ta là gì.
Ta thở dài, đúng là đồ chó ngốc.
Trời vừa tối, Cẩu Ngốc đã ngủ say.
Ta đang chuẩn bị đứng dậy thì bỗng nghe thấy tiếng ở lối vào hang .
Cẩu Ngốc vểnh tai, mắt còn ngái ngủ, đứng dậy: "Tiếng gì , để ta đi xem."
Hắn vừa bước hai bước thì thấy một nữ tử dẫn theo vài người tiến vào hang.
Nữ tử kia có linh khí bức người, đôi mắt thông minh đầy gian xảo.
Nàng Cẩu Ngốc, tủm tỉm: "Là ngươi sao? Quả đúng là có tướng mạo rất đẹp, bảo sao ngài ấy không muốn rời đi."
Là Phương Linh.
Ta lạnh lùng nàng.
Cẩu Ngốc không hiểu đầu đuôi: "Ý ngươi là gì?"
Nụ của Phương Linh dần lạnh đi: "Ý là, ngươi đáng chết."
Những người phía sau nàng đột nhiên ra tay, còn nàng thì vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ nhếch môi ta.
Cẩu Ngốc thấy những người kia ra tay, liền nhanh chóng chắn trước mặt ta: "Mèo nhỏ, em chạy đi!"
Ta bóng lưng của Cẩu Ngốc.
Hắn ta rõ ràng biết mình không phải đối thủ của những kẻ này, vẫn không do dự đứng chắn trước mặt ta.
Ta không che giấu khí tức nữa, hóa thành hình người, mái tóc dài chạm đến mắt cá chân.
Ta nằm nghiêng trên tảng đá phủ đầy lông thú, không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng họ.
Mấy người kia bỗng cảm thấy như rơi vào hầm băng thì đứng sững tại chỗ, không dám thở mạnh.
"Biến."
Lời của ta như lưỡi dao đâm vào tai họ, khiến họ lập tức quay người bỏ chạy, chỉ có Phương Linh là ta đầy ẩn ý rồi mới xoay người rời đi.
Cẩu Ngốc theo bóng dáng nhóm người kia, rồi quay sang ta đã trở lại nguyên hình: "Sao họ đột nhiên rời đi rồi?"
Bạn thấy sao?