Ai Đã Đánh Cắp [...] – Chương 7

Tất cả những việc ông đang , chỉ vì một người—Mạnh Trinh.

Vậy mà sao… Mạnh Trinh vẫn không chịu về nhà cùng ông.

Bây giờ trong nhà cũng chẳng còn người ngoài nào nữa.

Nhưng mẹ lại chẳng so đo gì với ông cả.

Chỉ là— khi ông cúi người xuống, mẹ vô thấy những sợi tóc bạc nơi thái dương của ông.

Ánh mắt bà dừng lại rất lâu, trong lòng không rõ là cảm gì đang cuộn lên.

“Anh… già rồi.”

Thẩm Mặc bước chân khựng lại.

“Ừ. Nhưng em vẫn còn rất trẻ. Vẫn rất đẹp.”

Ông mẹ chăm , mỗi ánh mắt như thể là ánh cuối cùng.

Ông biết rõ cảm giác mất đi một người là như thế nào, nên mới cố hết sức để trân trọng những gì còn lại trong tay.

“Trinh Trinh… về nhà với không? Chúng ta ba người một nhà, mãi mãi không rời xa nhau nữa.”

Mạnh Trinh khẽ .

“Nhưng mà, tôi không thích ông già.”

“Em…”

“Anh chia cho tôi một nửa tài sản, tôi đem đi nuôi trai trẻ.”

Thẩm Mặc nghiến chặt quai hàm, cứng đờ mở miệng: “Ngày mai tôi đi quyên hết!”

Mạnh Trinh trợn mắt một cái: “Xạo vừa thôi.”

“Anh nỡ à?” “Trước kia từng nằm mơ cũng chỉ mong kiếm thật nhiều tiền mà.”

Nhắc đến chuyện này, dường như vô chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng ai kia.

Không khí cũng lặng đi.

Thẩm Mặc cụp mắt xuống, giọng thấp hẳn: “Anh chỉ muốn em và Thẩm Du… sống những ngày thật tốt đẹp.”

Khóe môi Mạnh Trinh khựng lại một chút, nụ cũng không còn tự nhiên nữa: “Vậy Thẩm Du đã sống kiểu gì suốt từng ấy năm?”

Thẩm Mặc im lặng. Không thể lời nào.

……

“Anh biết… không xứng đáng cha của con bé.”

“Anh đúng. Anh thật sự không xứng.”

“Vậy thì…”

Thẩm Mặc còn định gì đó, chưa kịp mở miệng—

một người phụ nữ ăn vận xinh đẹp bỗng xuất hiện trước mặt ông.

Là mẹ của Thẩm Y.

“Chủ tịch Thẩm, tại sao lại không cần Thẩm Y nữa? Dù sao… cũng là ba của con bé cơ mà.”

“Anh không thể vô trách nhiệm như !”

30

Nghe câu đó, Mạnh Trinh chỉ cảm thấy buồn đến cực điểm.

“Ông ta ấy hả, là một tên cha tồi nổi tiếng. Ngay cả con ruột mình còn không lo , còn định lo cho con của sao?”

Lời lẽ sắc bén không chút khách khí.

Đối diện với những lời như dao găm ấy, Thẩm Mặc không phản bác lấy một câu.

Sự im lặng ấy khiến người phụ nữ kia lạnh cả lòng.

Bởi người mà quen—Thẩm Mặc— là loại người có thù tất báo.

Một phụ nữ không quyền không thế dám lớn tiếng trước mặt ông? Không phải là đang tự tìm đường chết sao?

Chẳng lẽ là… cậy có sủng ái?

Cô không tin!

vẫn luôn sống dựa vào hào quang của Thẩm Y, ít nhất cũng ở bên Thẩm Mặc từng ấy năm— sao có thể thua người phụ nữ vô danh này?

“Chủ tịch Thẩm, nhẫn tâm sao? Vì một người đàn bà không rõ lai lịch, mà đối xử như thế với con từng nâng niu cưng chiều?

Anh có biết không—Thẩm Y thể trạng yếu, từ nhỏ đã quen sống trong biệt thự, giờ phải dọn ra ngoài liền ho sù sụ cả ngày, tôi cũng chẳng chăm sóc nổi nó nữa…”

Cô ta đang đánh cược.

Cược rằng Thẩm Mặc—không phải loại người máu lạnh.

Hơn nữa, trước kia Thẩm Mặc từng rất cưng chiều Thẩm Y. Chắc chắn ông ta sẽ mềm lòng.

Thế

Lúc này, Mạnh Trinh: ???

Liên quan gì tới tôi? Tại sao lại lôi tôi vào chuyện này?

Không nhiều, bà lập tức quay đầu bỏ đi.

“Trinh Trinh!”

Thẩm Mặc phát điên vì người phụ nữ trước mặt, một tay đẩy ta ra, rồi lập tức đuổi theo Mạnh Trinh.

“Em không lấy đồ à? Anh cực khổ lắm mới xách cho em bao nhiêu đồ như . Em không thèm nở một nụ với sao? Em thấy… như thế có hơi quá đáng không hả?”

Thái độ vừa sốt sắng, vừa nịnh bợ như thế— cứ như một nam sinh cấp ba đang đuổi theo mình ấy.

Ai vào mà không ghen cho ?

Người phụ nữ kia đứng phía sau họ, toàn thân run rẩy vì tức giận.

Từ khi Thẩm Y Thẩm Mặc nhận nuôi, ta cũng “ban ân sủng”.

Đội ngũ y tế tốt nhất chăm sóc bệnh . Viện điều dưỡng đẳng cấp nhất để phục hồi sức khỏe. Tháng nào cũng có quần áo mới, trang sức mới.

Thẩm Y luôn nhõng nhẽo đòi ông đưa đến viện điều dưỡng. Cô ta gọi ông là “ba”, gọi ta là “mẹ”.

Người trong viện điều dưỡng ai ai cũng tưởng họ là một gia đình hạnh phúc.

Cô ta cũng tin như thế. Thậm chí bây giờ—vẫn ôm suy nghĩ ấy.

Thế mà người phụ nữ kia lại xuất hiện, cướp đi người chồng của ta, và cũng cướp luôn người cha của con .

31

Thẩm Mặc một đường lẽo đẽo theo sau Mạnh Trinh, hộ tống mẹ con về tận nhà.

Nhưng đến trước cửa—

Mạnh Trinh quay người, không cho ông bước vào.

“Tiểu Du không muốn gặp .”

“Vậy… em thì sao?”

“Em cũng không muốn.”

Rầm —

Cánh cửa đóng sầm lại và bị khóa từ bên trong.

Mẹ mặt lạnh như tiền, xoay người vào bếp.

Tôi không hiểu vì sao mẹ lại tức giận đến thế. Dù có gặp lại Thẩm Mặc, cũng không đến mức phản ứng dữ dội như chứ?

Nhưng tôi không hỏi.

Và sau này— tôi hối hận vì đã không hỏi rõ ràng ngay lúc đó.

Chẳng mấy chốc, lại đến thứ Hai.

Khi tôi đến trường, mới biết một tin chấn :

Thẩm Y đã chuyển trường.

Nhìn vào chỗ ngồi trống của ta, cùng những ánh mắt bàn tán xôn xao xung quanh—

“Thẩm Y mới là con nuôi của ba cậu á? Thật không đó?”

“Thì ra chúng ta đều bị Thẩm Y lừa rồi…” “Cậu mới là con ruột, trước kia cậu ở đâu?”

Tôi vẫn luôn im lặng, không trả lời bất kỳ ai.

Lạ thật, rõ ràng không còn thấy Thẩm Y nữa, mà tâm trạng tôi cũng chẳng tốt lên bao nhiêu.

Cho đến khi tan học, tôi mới bắt đầu cảm thấy háo hức.

Vì mẹ — bà và An sẽ đến đón tôi.

Mẹ vừa giúp An một chuyện lớn, muốn mời chúng tôi ăn một bữa thật ngon để cảm ơn.

Thế , vừa bước chân ra khỏi lớp học, bên ngoài đã vang lên tiếng hét hoảng hốt:

“Quay lại mau! Có người bị đâm ngay cổng trường! Đã có người bị thương rồi!”

32

Người bị thương— là An.

Nhưng hung thủ… mục tiêu ban đầu lại chính là mẹ tôi.

Chú An đã chắn thay mẹ một dao.

Tôi và mẹ hoảng hốt đưa vào bệnh viện. Trên đường đi, còn an ủi chúng tôi:

“Đừng khóc, không chết đâu. Tôi ước chừng rồi, nhát này không trúng chỗ hiểm đâu… có lẽ chỉ cần truyền máu thôi…”

Mẹ nổi giận, hét lên: “Câm miệng! Ai cho đỡ cho tôi chứ! Anh—”

“Anh thật sự thích tôi à?”

Tôi cũng ngẩn người, vì… tôi cũng chẳng rõ nữa.

Không phải là thuần khiết sao?

Chú An mỉm nhẹ nhàng: “Đúng , thật lòng thích em. Em là người tốt nhất của . Hôm nay còn giúp vụ bị gia đình ép cưới nữa.

Anh là một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, có thể sống yên ổn cả đời… đều là nhờ em đó…”

Mẹ không gì nữa. Chỉ lặng lẽ siết chặt tay .

“Trinh Trinh, sau này em cũng sẽ sống thật tốt, đúng không?”

“Ừm.”

“Thật tuyệt… vẫn còn bè mà.”

“Vậy thì cũng phải sống thật tốt đấy…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...