Ánh mắt chạm nhau, tôi thấy rõ vành mắt ta đỏ hoe. Nhưng khi mở miệng, giọng lại vô cùng bình tĩnh:
“Cô là ai? Tại sao lại giả mạo vợ tôi?”
Tôi: … Anh ta điếc rồi sao? Không nhận ra giọng của mẹ à?
Cả trực giác lẫn thính giác của tôi đều chắc chắn—đó là mẹ.
Quả nhiên, chưa bao lâu, điện thoại vang lên giọng quen thuộc:
“Tôi là Mạnh Trinh, vợ của đây! Thẩm Mặc, trước kia từng dù tôi có hóa thành cơn gió, cũng nhận ra tôi đúng không? Giờ thì sao? Ngay cả giọng tôi mà cũng không nhận ra? Anh quên tôi rồi à? Cũng thôi. Vậy thì trả con lại cho tôi. Chúng ta ly hôn!”
Đã rất lâu rồi không ai dám chuyện với Thẩm Mặc kiểu đó.
Cả đám trợ lý bên cạnh ông đều nín thở, không dám ho he, sợ ông nổi giận.
Không ngờ— sắc mặt Thẩm Mặc lại dịu đi một chút.
Khi lên tiếng, giọng ông gần như nghẹn lại.
“Trinh Trinh. Thật sự là em sao? Em đang ở đâu? Anh sẽ đến gặp em ngay.”
Ông gần như mừng rỡ đến ngây người, một người đàn ông trung niên lúc này lại như cậu thiếu niên lần đầu biết .
“Còn nữa, không chuyện ly hôn! Anh tuyệt đối không ly hôn với em đâu!”
Mạnh Trinh ở đầu dây bên kia cạn lời: “Nhớ dẫn theo con . Chắc Tiểu Du của chúng ta bây giờ xinh lắm rồi.”
9
Nghe mẹ vẫn có thể gặp nhau, tôi vui đến mức không kiềm chế bản thân, chỉ muốn lập tức chạy ngay ra cửa.
Thế , vừa xoay người— một lực mạnh giữ chặt lấy tôi từ phía sau.
Ngoảnh lại, lại là Thẩm Mặc.
Ông tôi một lúc lâu, rồi khẽ : “Cùng đi nhé.”
Tôi khựng lại, tay khẽ áp lên má phải. Vẫn còn sưng.
Mẹ vừa , chắc tôi bây giờ xinh lắm. Nhưng mẹ sẽ thất vọng mất thôi.
Vì bây giờ, tôi chẳng xinh chút nào cả.
Thẩm Mặc dường như cũng nhận ra điều đó. Ông bảo người giúp việc dẫn tôi đi tắm rửa, thay quần áo.
Tôi từ chối: “Không cần.”
Dù bây giờ tôi không xinh đẹp, tôi cũng không muốn lừa dối mẹ.
Nhất là—tôi càng không muốn cùng Thẩm Mặc lừa mẹ.
Tôi muốn để mẹ biết, những năm qua tôi sống chẳng dễ dàng gì. Cũng muốn để mẹ biết, Thẩm Mặc đã tát tôi một cái như thế nào.
Thẩm Mặc im lặng vài giây, cuối cùng cũng không ép tôi nữa.
Trước khi rời khỏi nhà, ông quay đầu đám của Thẩm Y, khẽ nhíu mày. Sau đó ra lệnh cho người tiễn khách.
Ngay lập tức, sắc mặt Thẩm Y tái xanh như dưa chuột chín úa.
Cô ta phụng phịu, rảo bước đi tới, đôi mắt long lanh giả tạo như chứa đầy sao lấp lánh, Thẩm Mặc:
“Ba ơi, ba sắp ra ngoài à? Lát nữa mẹ con còn tới đó. Mẹ con dạ dày ba không tốt, nên đã chuẩn bị bữa tối dưỡng dạ dày cho ba rồi.”
Nghe , tôi suýt chút nữa trợn trắng mắt.
Bữa tối dưỡng dạ dày? Hai mẹ con họ đúng là món ăn khó tiêu nhất trên đời.
Mẹ của Thẩm Y từng bị hôn mê sau một vụ tai nạn xe, nên ta mới Thẩm Mặc nhận nuôi. Vài năm sau, mẹ ta tỉnh lại. Nhưng thay vì đưa con về, bà ta lại thường xuyên lấy cớ đến “thăm con” để tiếp cận Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc chỉ “ừ” một tiếng, vẫn nhận lấy chìa khóa xe từ tay trợ lý, quay sang tôi: “Đi thôi.”
10
Tôi nóng lòng muốn gặp mẹ, đành phải đi cùng Thẩm Mặc.
Bao nhiêu năm rồi— lần đầu tiên tôi ngồi xe của ông.
Nực thay. Một chiếc xe sang trọng đến thế, mà tôi còn không biết mở cửa.
Thấy tôi đứng yên không nhúc nhích, Thẩm Mặc chẳng gì, lặng lẽ đi tới, mở cửa xe giúp tôi.
Tôi không “cảm ơn”.
Lên xe rồi, tôi lấy từ túi áo ra một tờ một trăm, đưa cho Thẩm Mặc: “Tiền xe.”
Đó là phần học bổng tôi nhận ở trường. Tôi vẫn luôn không nỡ tiêu.
“…Không cần.”
Thẩm Mặc liếc tờ tiền, thoáng sững lại, vẫn thành thạo lùi xe, rồi tăng tốc.
Tôi biết— ông cũng rất muốn gặp mẹ ngay lập tức.
Nhưng tôi vẫn phải rõ mọi chuyện với ông.
Tôi cương quyết đưa tiền cho ông: “Ông không còn là ba tôi nữa. Tôi không đi xe ông mà không trả tiền.”
Thẩm Mặc khựng lại.
Giữa tiếng cơ đang rú lên vì tốc độ, tôi nghe rõ từng chữ trong câu của ông: “Chỉ cần con là con của mẹ con, thì mãi mãi, ba vẫn là ba con.”
Có người cha như sao? Hừ. Tôi chẳng buồn cãi lại nữa.
…
Hai mươi phút sau, xe dừng lại.
Tôi ra ngoài cửa sổ, thấy bầu trời xanh dòng người qua lại, và cả nhà ga xe lửa quen thuộc.
Là nơi chúng tôi từng sống—căn nhà nhỏ bên cạnh nhà ga!
Và ngay không xa, một người phụ nữ mặc váy caro đang vẫy tay về phía tôi, nét mặt rạng rỡ.
Là mẹ!
“Mẹ ơi!”
Tôi lập tức nhảy xuống xe, lao thẳng vào vòng tay mẹ.
11
Thẩm Mặc cũng bước xuống xe.
Ông đứng bên cạnh xe, Thẩm Du lao vào lòng vợ mình—mọi thứ trước mắt dường như quá mức không thật.
Ông siết chặt lòng bàn tay, bóp đến mức da bật máu.
Đây là thật sao? Không phải là mơ đấy chứ?
Ông thật sự sợ, chỉ cần chợp mắt một cái, Mạnh Trinh lại biến mất như mười năm trước.
“Trinh Trinh…”
Yết hầu ông khẽ trượt lên xuống, cuối cùng cũng gọi ra cái tên ấy.
Gương mặt —vẫn y như xưa. Trẻ trung. Xinh đẹp.
Tựa như đóa bách hợp nở rộ mỗi ngày trong phòng ông, thanh khiết và dịu dàng đến nao lòng.
Cô… thật sự đã quay về.
Nhìn lòng bàn tay rướm máu của mình, Thẩm Mặc mới cảm nhận một cách rõ ràng—trái tim ông đã rơi xuống mặt đất, ổn định lại.
Trong lòng, bất giác dâng lên một tia khát khao.
Trinh Trinh quay về rồi. Hạnh phúc của ông… cũng đã quay về.
Ông không còn là cái xác không hồn nữa.
Cuộc sống sẽ lại như trước đây— về nhà là có thể thấy Mạnh Trinh, người ông ngày đêm mong nhớ.
Dù bên ngoài có bao nhiêu mỏi mệt, chỉ cần ôm một cái, mọi thứ đều sẽ ổn.
Bất cứ khi nào đạt thành tựu gì, ông cũng sẽ lập tức mang về khoe với .
Họ từng thương nhau sâu đậm, cùng nhau nuôi dạy con , những tháng ngày hạnh phúc ấy—đến cả thần tiên cũng phải ghen tị.
Thế .
Một cơn đau nhói bất chợt thắt ngang tim ông.
Ngẩng đầu lên, thấy vợ và con ôm chặt lấy nhau, trong đầu ông lại hiện lên cảnh mình suýt nữa đã đưa Thẩm Du vào trại trẻ mồ côi.
Bao năm qua ông chưa từng quan tâm đến bé ấy.
Trinh Trinh…
Cô sẽ trách ông chứ?
12
Sau khi nhào vào lòng mẹ, tôi mới chợt nhận ra—tất cả là thật.
Người mẹ đã khuất của tôi, thật sự đã quay về rồi.
Chắc là vì… bà thấy tôi quá đáng thương, nên mới quay về.
“Mẹ ơi… con nhớ mẹ lắm… con…” Chưa kịp hết, tôi đã bật khóc.
Khóc không ngừng.
Tôi muốn ngừng lại cũng không .
“Ngoan nào. Cứ khóc đi. Mẹ ở đây cho con tựa vào.”
Mẹ không vội an ủi tôi, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ vai, đợi tôi bình tĩnh lại rồi mới nâng mặt tôi lên, tỉ mỉ kỹ.
“Bé con. Sao con gầy thế này? Lúc nhỏ mẹ nuôi con mũm mĩm cơ mà, mấy cái má bánh bao của con đâu rồi? Còn nữa…” “Má con… sao lại sưng lên thế này? Ai đánh con?”
13
Mạnh Trinh ôm con vào lòng, cảm thấy thân thể con bé chỉ còn lại một khung xương gầy guộc.
Thôi thì… Gầy thì gầy, nuôi lại là . Chắc tại con vào tuổi dậy thì, mê đẹp, nên không chịu ăn uống tử tế.
Dù có hơi giận Thẩm Mặc, nghĩ lại— ông vừa bận rộn chuyện công ty, lại vừa bố đơn thân, cũng khó trách.
Thế —
Vừa ngẩng đầu lên, bà lập tức thấy gò má con sưng vù.
Trong đầu bà lập tức hiện lên một từ: “Bắt nạt.”
Có phải… ai đó biết con bé không có mẹ, nên cố ức hiếp?
Thẩm Mặc… ông ta có biết chuyện này không?
Giờ thì—
Lúc này mẹ mới sực nhớ ngẩng đầu đi tìm Thẩm Mặc.
Không biết từ lúc nào, ông đã đứng ngay bên cạnh hai mẹ con, lặng lẽ che nắng chiều chói chang cho họ.
Bạn thấy sao?