Triệu Sóc đứng dậy.
Ta cảm nhận , sự kiên nhẫn của hắn đã cạn kiệt.
"Ta biết, nàng để ý đến chuyện quá khứ của ta và Liễu nương, không tin những lời ta bây giờ.”
"Nếu đã , ta sẽ chuộc thân cho nàng ta ngay, sau đó lập tức tìm cho nàng ta một mối hôn sự khác, nàng ta đã gả đi, vợ chồng chúng ta cũng sẽ sống như trước, không?"
Không .
Ta rất muốn với Triệu Sóc, không .
Nhưng ta không còn sức lực, mà Triệu Sóc lại chẳng nghe lọt tai gì.
Hắn mang theo ngàn lượng vàng, lại bảo người đi mời bà mối nổi tiếng nhất kinh thành, cùng nhau đến Xuân Yến Lâu.
Ngàn lượng vàng, đổi tự do cho Liễu Văn Oanh ở dưới lầu.
Còn bà mối thì trực tiếp cùng nha hoàn lên lầu, đến phòng của Liễu Văn Oanh, kể hết những vương tôn quý tộc muốn nạp thiếp trong kinh thành, hoặc những nhà bình thường nguyện cưới nàng chính thất, Liễu Văn Oanh thích ai, cứ thẳng với bà mối là .
Liễu Văn Oanh yên lặng nghe bà mối xong, mời bà ta ra ngoài chờ một lát.
Một lát sau, bà mối nghe thấy tiếng trong phòng, bà ta thấy không ổn, vội vàng đẩy cửa vào.
"Không xong rồi! Liễu nương treo cổ rồi!!"
Bà mối phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Triệu Sóc dẫn người xông lên, hắn chém đứt dây treo, bế Liễu Văn Oanh xuống.
"Thà nhành mai thơm c h ế t trên cành, chẳng chịu gió bắc thổi rụng."
Đây là câu đầu tiên Liễu Văn Oanh ra sau khi tỉnh lại, vừa khóc vừa : "Hầu gia, thiếp biết phu nhân của chàng để ý đến việc chàng nạp thiếp nàng ấy không cho thiếp gả vào Hầu phủ, lẽ nào còn không cho thiếp đi c h ế t sao!"
Người xung quanh càng tụ tập càng đông, các nương ở Xuân Yến Lâu thương cảm, thấy đều khóc thành một đoàn, nhất thời tầng hai của Xuân Yến Lâu toàn là tiếng khóc than.
Những người đến Xuân Yến Lâu đều là công tử ở kinh thành, ban đầu bọn họ cũng chế giễu Triệu Sóc vì Liễu Văn Oanh mà mất hết mặt mũi của gia tộc lúc này hồng nhan vì mà c h ế t, sự bi thương thảm thiết này khiến các công tử cũng lòng, không khỏi khuyên Triệu Sóc.
"Văn Oanh nương cương liệt như , thân ở chốn phong trần lại có cảm chân thành như thế, quả thực hiếm thấy trên đời."
"Triệu huynh, Liễu nương chỉ muốn thiếp, cũng không có ý nghĩ gì quá đáng."
"Trai tài sắc, cũng coi như một giai thoại cứu phong trần, phu nhân của huynh lẽ nào không muốn thành toàn?"
"Đúng , nếu Liễu nương thực sự vì thế mà c h ế t, phu nhân e rằng còn mang tiếng ghen tuông độc ác."
...
Cứ như , khi ta đang ngồi dưới mái hiên nghe mưa, ta biết tin Triệu Sóc muốn nạp thiếp.
Người đến báo tin là Ngọc Họa, nha hoàn hồi môn của ta, Triệu Sóc cho phép nàng ấy đến chăm sóc ta, chỉ là chúng ta đều không rời khỏi Hầu phủ.
"Tiểu thư, Hầu gia , Liễu nương dù sao cũng là một mạng người, ngài ấy sợ Liễu nương c h ế t sẽ tổn danh tiếng của tiểu thư..."
Khi Ngọc Họa , hốc mắt nàng ấy đỏ hoe.
Ta tìm khăn tay, lau nước mắt trên mặt nàng ấy: "Không sao mà, khóc gì chứ?"
"Nô tỳ sao có thể không khóc ?!"
Ngọc Họa lau nước mắt, kết quả nước mắt càng chảy nhiều hơn:
"Làm nữ tử thật khó, nếu không gả chồng, người ngoài sẽ nương này không ai thèm, thế là danh tiếng không tốt."
"Gả chồng rồi, phu quân ở ngoài ong bướm, người ngoài sẽ người vợ này không biết giữ chồng, thế là danh tiếng không tốt."
"Nếu không cho phu quân ong bướm, người ngoài lại người vợ này ghen tuông độc ác, vẫn là danh tiếng không tốt!"
Ngọc Họa dùng tay áo lau mặt thật mạnh: "Biết sớm trái phải đều là danh tiếng không tốt, chi bằng lúc trước đừng gả chồng, chúng ta ở Giang Nam hái sen ngắm hoa sen, không biết vui vẻ biết bao!"
Ta , màn mưa vô tận.
"Ngọc Họa, có muốn về Giang Nam không?"
"Muốn."
Ngọc Họa khóc dữ dội hơn.
"Nhưng tiểu thư, chúng ta không về ..."
"Về ."
Ta nhẹ giọng kiên định .
"Tin ta, chúng ta về ."
Bạn thấy sao?