Kiệu của ta đi ra từ cửa sau chưa đi nửa dặm thì một con ngựa đen đuổi theo từ phía sau, chắn trước mặt.
Người trên ngựa nhảy xuống, đi thẳng đến trước kiệu, một tay vén rèm lên.
Một tia chớp xẹt ngang bầu trời đêm, chiếu sáng khuôn mặt hắn——
Triệu Sóc ướt sũng, nước mưa chảy dọc theo mái tóc hắn.
Đôi mắt đen láy của hắn ta, giọng điệu lạnh lùng hơn thường ngày: "Chỉ Âm, nàng định đi đâu?"
Ta lại hắn, từng chữ một: "Xin, chỉ, hòa, ly."
Bốn chữ này vừa thốt ra, ta thấy rõ trong mắt Triệu Sóc thoáng hiện lên một tia hoảng loạn.
"Chỉ Âm, chuyện này không thể ."
"Không ." Ta trầm giọng .
"Tô Chỉ Âm!" Triệu Sóc đột nhiên nổi giận.
"Nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, một đời một kiếp bên nhau, ta không muốn nghe nàng đến việc hòa ly lần thứ hai."
Hắn hét vào người khiêng kiệu: "Trở về phủ!"
Người khiêng kiệu ngẩn ra, nhất thời không nhúc nhích.
"Phu nhân đang nổi giận, các ngươi cũng nổi giận theo sao?" Triệu Sóc giơ roi ngựa lên, quất vào người khiêng kiệu: "Trở về phủ!"
Người khiêng kiệu cuối cùng vẫn sợ hắn, quay đầu lại.
Nỗi tuyệt vọng trong lòng như muốn trào ra, ta đẩy Triệu Sóc ra, muốn nhảy xuống kiệu.
Hắn túm lấy ta, kéo ta trở về lòng mình, ta muốn giãy giụa bị hắn giữ chặt.
Nụ hôn lạnh lẽo, mang theo hơi nước mưa rơi xuống môi ta, chặn đứng tiếng kêu của ta.
Ta đẩy hắn không ra, chỉ có thể dùng răng cắn mạnh, mùi máu tanh lan tỏa Triệu Sóc không hề né tránh, một lúc sau, hắn buông ta ra, lau vết máu trên cằm.
"Không sao, Chỉ Âm." Giọng hắn trầm thấp dịu dàng: "Ta biết nàng đang tức giận.
"Phạt ta thế nào cũng , xong rồi thì về nhà với ta."
Ta bị Triệu Sóc cưỡng ép đưa về phủ.
Hắn bế ta xuống kiệu, tiếng mưa đêm nhấn chìm tiếng kêu của ta, ta bị hắn đưa đi qua sân.
Trong sân vốn trồng đầy hoa cỏ, khi ta mới gả vào, Triệu Sóc biết ta thích hoa nên đã tự tay trồng từng cây một.
Nhưng trong cơn mưa bão, tất cả những bông hoa đều rụng khỏi cành, chỉ còn lại một mảnh đỏ thẫm tan nát.
Ta bị Triệu Sóc bế vào giường lớn trong phòng ngủ, hắn muốn hôn ta, ta trực tiếp đập vỡ bình hoa bằng sứ xanh ở đầu giường.
Ta cầm mảnh sứ trong tay, chĩa vào hắn, vì dùng quá nhiều sức nên tay ta bị cắt đứt, máu đỏ sẫm chảy dọc theo mảnh sứ trắng muốt, trông thật kinh hoàng.
"Đừng lại gần." Ta khàn giọng .
Triệu Sóc vẫn muốn tiến lên: "Chỉ Âm..."
Hắn không sợ.
Vì , ta đưa mảnh sứ ngang cổ mình: "Tiến lên một bước nữa thì ta sẽ thật."
Triệu Sóc dừng bước.
Hắn lùi lại một bước: "Nàng đừng tổn thương chính mình, chúng ta ngày mai sẽ chuyện."
"Chỉ Âm." Khi Triệu Sóc rời khỏi phòng, hắn khẽ gọi tên ta: "Kết vợ chồng, ân ái không nghi ngờ——Đây là lời thề của ta vào ngày cưới, ta tuyệt đối sẽ không vi phạm nó."
Có lẽ là ta nhầm, trong mắt Triệu Sóc dường như có chút lệ quang.
Nhưng ta mệt rồi, không muốn truy cứu.
"Cút."
Triệu Sóc rời đi.
Ta một mình ở lại trong phòng, cuối cùng cầm mảnh sứ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, bàn tay bị cắt đã băng bó, tất cả những vật sắc nhọn trong phòng đều đã cất đi.
Ngoài cửa có bóng người lay , là gia tướng của Triệu Sóc, bọn họ vây quanh toàn bộ phòng ngủ.
Ta chống người dậy, lập tức cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân như bị đổ chì, cả người lại ngã trở lại giường.
Nha hoàn bên ngoài nghe thấy tĩnh, vội vàng đi vào.
Bạn thấy sao?