Ai Cũng Bảo Giang [...] – Chương 4

04.

Trước cổng Hầu phủ, Liễu Văn Oanh mặc một chiếc váy lụa trắng tinh, ngã bên cạnh con sư tử đá, mí mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.

Hầu phủ đối diện với con đường lát đá xanh, người đi đường đều chỉ trỏ nàng.

Nàng đã đến từ sáng sớm, cứ đợi ở cổng chính, là muốn xin lỗi ta.

"Không phải đã bảo ngươi đuổi nàng ấy về rồi sao!" Triệu Sóc vội vàng đỡ Liễu Văn Oanh dậy, đồng thời quát mắng tên tiểu đồng trông coi cổng.

Tên tiểu đồng đổ đầy mồ hôi: "Tiểu nhân đã khuyên nhiều lần, Liễu nương không chịu đi..."

"Hầu gia đừng trách hắn." Liễu Văn Oanh mở mắt trong vòng tay Triệu Sóc, yếu ớt kéo tay áo hắn: "Là do ta cố muốn đợi.”

"Ta muốn đích thân xin lỗi phu nhân, một người phụ nữ hèn mọn như Văn Oanh đã loạn tiệc sinh thần của phu nhân, trong lòng vô cùng hối hận..."

Liễu Văn Oanh nửa câu thì yếu ớt rồi lại ngất xỉu trong vòng tay Triệu Sóc.

Triệu Sóc bế nàng lên.

"Ngây ra đó gì, đi mời lang trung!"

Hắn hét lên với tên tiểu đồng bên cạnh, sau đó như không thấy ta đang đi theo phía sau, bế Liễu Văn Oanh bước nhanh về phía phòng khách.

05.

Liễu Văn Oanh hôn mê cả một buổi chiều trong phòng khách của Hầu phủ.

Cùng lúc đó, tin đồn lan nhanh hơn gió, thổi khắp kinh thành.

Ai cũng biết, giữa ban ngày ban mặt, hầu gia đã bế Liễu hoa khôi vào phủ.

Hoàng hôn buông xuống, ta đến phòng khách.

Liễu Văn Oanh đã tỉnh, ta đứng ở cửa, nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của nàng.

"Hầu gia, Oanh Nhi có phải lại phiền phức cho chàng không?

"Oanh Nhi chỉ muốn gặp chàng quá, các tỷ muội trong nhạc phường có thể đến Hầu phủ biểu diễn, Oanh Nhi liền cầu xin họ đưa ta vào, không ngờ lại là tiệc sinh thần của phu nhân…”

"Tuy rằng đáng c h ế t chàng một cái, ta cũng thấy đáng."

Triệu Sóc ngắt lời nàng: "Ta đã thành hôn rồi, sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa."

Giọng Liễu Văn Oanh nghẹn ngào: "Hầu gia có thể không nhớ lời thề non hẹn biển năm xưa, cùng người đẹp như hoa nắm tay nhau đi hết cuộc đời Oanh Nhi phải sao?"

Giọng Triệu Sóc rất lạnh lùng: "Ta sẽ bỏ tiền chuộc thân cho , trời đất bao , muốn đi đâu cũng ."

Liễu Văn Oanh khóc nức nở.

"Hầu gia, chàng rõ ràng biết rằng, trời đất bao , nơi duy nhất ta muốn dừng chân, chỉ có bên cạnh chàng."

Ta không nghe nổi nữa, liền bước vào.

Liễu Văn Oanh vừa thấy ta, lập tức luống cuống bò dậy khỏi giường, quỳ xuống.

"Phu nhân..."

Triệu Sóc kéo nàng dậy: "Cô không khỏe, đừng tự hành hạ mình nữa."

"Phu nhân." Triệu Sóc đi đến bên ta: "Ta đã hỏi rồi, chuyện chiếc váy là do chủ tiệm Lưu Hương lỡ tay, Liễu nương không cố ý."

Ta im lặng.

Đúng lúc này, tên tiểu đồng mang thuốc đến: "Hầu gia, thuốc đã sắc xong."

Ta nhanh tay hơn Triệu Sóc, cầm lấy bát thuốc: "Hầu gia còn công vụ phải bận, để ta chăm sóc Liễu nương."

Ánh mắt Triệu Sóc khẽ khựng lại.

Ta cúi mắt : "Nếu không, Hầu gia muốn ở lại đây đích thân đút thuốc sao?"

"Người dân kinh thành đều biết Hầu gia đã bế Liễu nương vào phủ, chỉ chờ xem ta ghen tuông, gà bay chó sủa." Ta : "Sao nào, Hầu gia muốn để họ toại nguyện sao?"

Triệu Sóc tiến lên, nắm lấy những ngón tay lạnh ngắt của ta: "Chỉ Âm, nàng chịu ấm ức rồi."

Hắn cau mày Liễu Văn Oanh: "Ta đã dặn lang trung, sau này dưỡng bệnh ở y quán ngoại ô kinh thành."

Nói xong, hắn quay người tránh khỏi ánh mắt lưu luyến của Liễu Văn Oanh, thẳng bước rời đi.

Ta ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng múc từng thìa thuốc trong bát.

Triệu Sóc vừa đi, Liễu Văn Oanh như biến thành một người khác.

Vẻ nhu mì đáng thương kia biến mất, nàng đánh giá ta từ trên xuống dưới, : "Nghe đồn phu nhân dung nhan như ngọc hôm nay ta thấy, cũng chỉ thế thôi.”

"Mặc chiếc váy lụa đỏ thẫm kia lên người, và ta, ai đẹp hơn?"

Ta phớt lờ lời khiêu khích của nàng, nhàn nhạt : "Ta không cần so sánh với , Liễu nương, ta không lấy sắc đẹp để hầu hạ người khác."

Liễu Văn Oanh khựng lại ngay sau đó, nàng bật .

"Phu nhân cao quý, Văn Oanh bội phục.”

"Đáng tiếc, nam nhân trên đời, thứ họ chính là nhan sắc."

Ta đánh giá nàng, nàng trông như không trang điểm vì đang bệnh thực tế, từng chi tiết từ sợi tóc mai, vết ửng đỏ nơi khóe mắt đều thiết kế tỉ mỉ.

Quả thật như Tây Thi ôm ngực, là một mỹ nhân bệnh tật khiến người ta thương cảm.

"Liễu nương đúng là đẹp thật, nếu không uống thuốc tử tế, nhan sắc này sẽ không giữ đâu."

Ta gọi hai nha hoàn thân tín, một trái một phải giữ chặt nàng, đổ thuốc vào miệng nàng.

Liễu Văn Oanh bị ta đổ thuốc vào miệng đến mức sặc liên tục, thuốc đen chảy đầy người.

Nàng ta bằng ánh mắt đầy hận thù.

"Tô Chỉ Âm, chờ đấy.”

"Người trong lòng Hầu gia, mãi mãi là ta."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...