Ai Cũng Bảo Giang [...] – Chương 2

02.

Đêm sinh thần hôm đó, ta lấy cớ ốm xin phép về phòng sớm.

Sáng hôm sau, ta giật mình tỉnh giấc vì tiếng roi vọt của Triệu Sóc đánh người.

"Là ai cho nàng ta vào đây?"

Ta khoác áo đứng dậy, đi ra sân, Triệu Sóc đá ngã tên tiểu đồng bên cạnh: "Nói hay không!"

"Phu quân." Ta thản nhiên : "Ngài người của mình, sao lại đến sân của ta?"

Diễn trò giả tạo như , không cần thiết.

"Phu nhân..." Tên tiểu đồng bị Triệu Sóc đá ngã quỳ gối bên cạnh ta: "Phu nhân, tối qua là do bọn nô tài sơ suất, không biết tại sao lại để Liễu nương lẻn vào, hầu gia không hề hay biết.”

"Nếu tổn đến cảm của hầu gia và phu nhân, bọn nô tài thực sự đáng c h ế t!"

Ta màn khổ nhục kế này, vẻ mặt hờ hững.

Trong danh sách nhạc phường chúc thọ ta tối qua, không có Liễu Văn Oanh.

Ban đầu cũng không thể có nàng - nàng là hoa khôi của Xuân Yến Lâu, không có quan viên nào lại mời nàng đến hát mừng sinh thần phu nhân của mình.

Huống hồ Triệu Sóc là con trai độc nhất của Hầu phủ, khách khứa tối qua đều là những người có địa vị cao quý, sự xuất hiện của Liễu Văn Oanh đã mất mặt cả Hầu phủ.

Ta đi vòng qua tên tiểu đồng, đến bên Triệu Sóc: "Phu quân, chúng ta chuyện đi."

03.

Ta đã nhận ra, chuyện này không hề đơn giản.

Tối qua sau khi ta cáo lui, Lý phu nhân thân thiết nhất với ta đã chặn ta lại ở vườn hoa nhỏ, lắp bắp kể cho ta một số chuyện.

Cô ấy , Triệu Sóc và Liễu Văn Oanh từng có một đoạn cảm không thế gian chấp nhận.

Hắn là con trai độc nhất của Hầu phủ, nàng là kỹ nữ hai người thực sự nhau, Triệu Sóc không chỉ bỏ ra rất nhiều tiền để chuộc nàng, mà còn muốn cùng nàng bỏ trốn.

Trái tim ta càng lúc càng lạnh.

"Sau đó thì sao?"

"Còn sau đó gì nữa." Lý phu nhân thở dài: "Lão phu nhân của Hầu phủ biết chuyện này liền bệnh nặng không dậy nổi, tiểu hầu gia là người hiếu thuận nên đã đồng ý cưới vợ đàng hoàng, không gặp lại Liễu Văn Oanh nữa."

Cưới vợ đàng hoàng?

Có phải là nhiều lần xuống Giang Nam, đến phủ cầu hôn ta không?

"Tại sao tỷ không cho ta biết sớm hơn?" Ta cố kìm nén nỗi đau trong lòng khóe mắt lại cay cay.

Lý phu nhân thở dài: "Chỉ Âm, tiểu hầu gia thực sự thích muội.”

"Lúc đầu hắn cầu hôn muội, có lẽ chỉ vì danh tiếng tài nữ Giang Nam của muội, cưới vợ hiền để lão phu nhân hài lòng."

"Nhưng sau đó, ta thấy hắn đón muội vào phủ, cùng muội đánh cờ uống trà, càng ngày càng chân thành thương và kính trọng muội.”

"Còn chuyện của hắn và Liễu Văn Oanh đã qua rồi, nhắc lại gì?"

Lúc này, ta đôi mắt của Triệu Sóc, trong lòng chỉ có một câu hỏi -

Có thật sự đã qua rồi không?

Triệu Sóc đón nhận ánh mắt của ta, dường như hiểu ra điều gì đó, cúi đầu xuống.

"Chỉ Âm, ta và Liễu nương đúng là có một đoạn cảm hoang đường.”

"Nhưng tất cả đã qua rồi, nàng là thê tử mà ta cưới hỏi đàng hoàng, ta chỉ đối tốt với một mình nàng."

Ta cụp mắt xuống: "Tại sao trước đây không kể cho ta nghe về đoạn cảm này?"

Triệu Sóc im lặng một lúc, nhẹ giọng : "Ta sợ nàng để bụng.”

"Danh tiếng của nàng vang xa, vô số công tử ở kinh thành muốn cầu hôn nàng, ta sợ nàng biết sẽ không chịu lấy ta.”

"Chỉ Âm, chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, ta đảm bảo sẽ không để chuyện như xảy ra nữa, không?"

Triệu Sóc ôm lấy ta, ta nhắm mắt trong vòng tay hắn, lặng lẽ thở dài.

Ta cũng rất muốn như .

Ta cũng rất muốn chuyện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, rất muốn ta và Triệu Sóc có thể tiếp tục nắm tay nhau đi hết quãng đời còn lại.

Dù sao ta cũng đã ngàn dặm xa xôi gả vào Hầu phủ, lần thành hôn này thánh thượng khen ngợi, còn ban tặng bức thư pháp "giai ngẫu thiên thành" vào ngày đại hôn, hòa ly đâu phải chuyện dễ dàng.

Huống hồ sau khi thành hôn, Triệu Sóc cũng thực sự là một người chồng rất tốt.

Nhưng trực giác mách bảo ta, cục diện có lẽ sẽ không như ta nghĩ.

Quả nhiên, ta còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tên tiểu đồng vội vã chạy đến báo: "Liễu nương ngất xỉu ở cổng chính..."

Triệu Sóc đột ngột đứng dậy, chạy về phía cổng chính.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...