Hắn đến cầu hôn, lúc đầu nhà họ Tô không đồng ý, họ vốn định đưa Tô Chỉ Âm vào cung hoàng phi.
Còn hắn so ra thì không xuất sắc như , tước vị Hầu phủ tuy cao đã là chức nhàn, thứ để dựa vào không gì khác ngoài công lao quân sự của Hầu gia đời trước để lại.
Nhưng nàng ấy thích hắn, đã tranh cãi với gia đình nhiều lần.
Người nhà vẫn chiều chuộng nàng ấy, giữa vinh quang của gia tộc và hạnh phúc của con , họ đã chọn điều sau, đồng ý để nàng ấy gả cho hắn.
Nàng ấy là một người vợ rất tốt, hắn đau dạ dày, nàng ấy liền tìm nhiều phương thuốc, đổi cách nấu ăn để bồi bổ cho hắn.
Lão phu nhân của Hầu phủ qua đời, lúc hắn đau khổ nhất, nàng ấy ở bên cạnh hắn, liên tục : "Phu quân, chàng vẫn còn có ta."
Nàng ấy là người thân thiết nhất của hắn, cả đời cả kiếp gắn bó với nhau, không bao giờ xa rời.
Lúc đầu khi bị buộc phải chia tay Liễu Văn Oanh, Triệu Sóc từng nghĩ rằng mình sẽ nhớ nàng ta cả đời, mỗi khi nhớ đến sẽ đau thấu tim gan.
Nhưng sau đó, Triệu Sóc cầm bát canh Tô Chỉ Âm nấu cho hắn, khi nhớ đến cái tên Liễu Văn Oanh, hắn lại thấy không đau đớn như .
Người từng khiến hắn kinh ngạc khi còn trẻ đã dần phai nhạt theo thời gian, khi tỉnh dậy vào lúc đêm khuya tĩnh lặng, hắn Tô Chỉ Âm đang ngủ say bên gối, chỉ thấy yên tâm.
Còn bây giờ, khi hắn tỉnh dậy trong giấc mơ, sờ vào bên gối, chỉ còn thấy một mảnh lạnh lẽo.
Triệu Sóc không đón Liễu Văn Oanh vào phủ, trong Hầu phủ trống trải chỉ có một mình hắn đơn lẻ bóng.
Hắn bắt đầu nôn ra máu, tìm rất nhiều lang trung đến xem, lại đến cung tìm thái y, uống hết thang thuốc này đến thang thuốc khác vẫn không thuyên giảm.
Hơn nửa năm sau, Liễu Văn Oanh sinh con.
Là một bé , Liễu Văn Oanh rất thất vọng, không mấy quan tâm đến con, chỉ để vú nuôi bế.
Vú nuôi và nha hoàn lại rất thương đứa trẻ, họ thay nhau bế nó, trêu chọc nó, nó lớn lên từng ngày.
Một hôm, Triệu Sóc nghe thấy họ bàn tán:
"Đứa trẻ này sinh ra, hình như không giống Hầu gia..."
Giống như có một thanh kiếm lạnh lẽo đâm thẳng vào tim Triệu Sóc.
Hắn không nổi giận ngay, lặng lẽ điều tra mấy tháng, xác minh suy đoán của mình——
Lúc đầu Triệu Sóc đến Xuân Yến Lâu tìm Liễu Văn Oanh, mỗi lần đều có một tiểu tư dẫn đường, tiểu tư đó môi hồng răng trắng, mày thanh mắt sáng, chưa kể đến đôi đồng tử màu hổ phách nhạt.
Còn đứa trẻ này, đồng tử cũng màu hổ phách nhạt.
Triệu Sóc tìm Liễu Văn Oanh, cho nàng ta biết những gì hắn đoán .
Liễu Văn Oanh lại khóc.
Nàng ta vừa khóc vừa kể mình đã si Triệu Sóc thế nào, là tiểu tư kia thèm muốn nhan sắc của nàng ta, đã chuốc thuốc nàng ta.
Triệu Sóc bình tĩnh nàng ta khóc lóc, tự mình, tìm cách c h ế t, đột nhiên phát hiện, trong lòng mình không còn chút cảm giác nào.
Khi hắn không còn lòng nữa, hắn kinh ngạc phát hiện, hóa ra mỗi lần ra chiêu của Liễu Văn Oanh đều giống nhau đến , thậm chí góc độ rơi nước mắt của nàng ta cũng giống hệt nhau, để lộ góc nghiêng đẹp nhất, bày ra tư thế đáng thương nhất, mỗi giọt nước mắt đều tính toán kỹ lưỡng, mỗi câu thoại đều đan dệt.
Triệu Sóc đột nhiên thấy buồn .
Nghĩ lại cũng đúng, lần đầu tiên hắn gặp Liễu Văn Oanh, nàng ta mới mười bảy tuổi.
Còn Liễu Văn Oanh mười một tuổi đã vào Xuân Yến Lâu, ở đó các bà vú dạy dỗ từng chút một, đã lăn lộn chốn phong trần gần mười năm.
Tiếng đàn, bài hát, lời mà nàng ta từng đàn cho hắn, hát cho hắn, cho hắn, đều chỉ là những kỹ thuật các bà vú dạy, ngoài hắn ra, còn đàn cho, hát cho, cho hàng nghìn người khác.
Còn hắn lại coi những kỹ thuật thuần thục này là tấm chân .
...
Thực ra hắn cũng từng có tấm chân này một lần.
Nhưng đã bị chính hắn tự tay hủy hoại.
...
Bạn thấy sao?