Ai Cũng Bảo Giang [...] – Chương 10

Buổi tối, Triệu Sóc đến gặp ta.

Ta chưa từng thấy hắn có dáng vẻ cẩn thận như .

"Ta đã cho nàng ta danh phận thiếp sẽ không để nàng ta vào Hầu phủ, chỉ ở trong phủ đệ bên ngoài.”

"Sau này trong phủ này, vẫn chỉ có hai chúng ta."

Triệu Sóc xong, quan sát sắc mặt ta.

Hắn đang chờ ta khóc lóc om sòm, nếu ta oán trách hắn, hắn cũng phải chịu, dù sao trước khi ra ngoài người muốn dứt khoát với Liễu Văn Oanh là hắn, sau khi ra ngoài lại nạp một thiếp về cũng là hắn.

Nhưng ta không .

Ta chỉ nhạt: "Được, cứ theo lời chàng ."

Triệu Sóc kinh ngạc nhướng mày.

Ta nhạt phủi phấn son dính trên vai hắn: "Sao thế, ta chiều theo ý chàng, chàng lại không vui?"

"Tất nhiên không..." Hắn khẽ : "Chỉ Âm, ta chỉ không ngờ nàng lại độ lượng như ."

"Ta ghen tuông, chàng không vui, ta độ lượng, chàng cũng thất vọng." Ta : "Làm phu nhân Hầu phủ này, đúng là khó khăn."

Yết hầu Triệu Sóc khẽ , còn muốn gì đó, ta đã quay người lấy bình rượu và chén rượu.

"Đây là rượu ta tự tay ủ, cùng phu quân say một trận."

Ta đã rất lâu không gọi hắn là phu quân.

Triệu Sóc rất kinh ngạc.

Nhưng cũng có ba phần do dự.

Hắn nhận ra loại rượu này.

"Rượu Xuân Thủy này, không phải đến khi chúng ta thành hôn ba năm mới mở ra sao." Hắn : "Sao hôm nay lại mở ra?"

Bởi vì chúng ta sẽ không có ngày thành hôn ba năm. Ta thầm .

Nhưng trên mặt ta, ta chỉ mỉm : "Khí hậu kinh thành khác với Giang Nam, nếu để lâu thì rượu này sẽ không còn ngon nữa, không bằng tối nay uống luôn."

Rượu Xuân Thủy rót vào chén sứ xanh, chúng ta đối ẩm, bên ngoài mái hiên có tiếng mưa rơi.

"Uống hết rượu rồi, phu quân đi đi."

Ta đứng dậy, tiễn hắn.

Đêm nay vốn là ngày Liễu Văn Oanh vào phủ, hiện tại nàng ta đã sắp xếp ở phủ đệ bên ngoài, vì Triệu Sóc cần phải qua đó.

Liễu Văn Oanh chắc hẳn rất vui nhỉ? Theo một nghĩa nào đó, đây cũng coi như là ngày nàng và Triệu Sóc thành hôn.

Triệu Sóc đứng dậy, trong mắt hắn có sự giằng xé.

"Chỉ Âm, ta uống với nàng ta một chén rượu rồi sẽ về phủ, không ngủ lại."

Hắn rất kiên định.

Nhưng ta không tin.

Triệu Sóc là loại nam nhân như - lúc hắn thề thốt là thật lòng, không cố ý lừa dối ta.

Nhưng hắn không theo lời thề cũng là thật.

Trước đây ta luôn cảm thấy mệt mỏi và đau đớn vì điều này.

Nhưng giờ đây, ta không còn như nữa.

Nụ dịu dàng hiện lên trên môi, ta gật đầu, giọng tha thiết: "Được, ta chờ chàng về."

Hắn ôm chặt ta, sau đó lưu luyến buông ra, đi về phía cổng phủ.

Chỉ là mấy chục bước chân, Triệu Sóc đã ngoái đầu lại mấy lần.

Ta vẫn đứng tại chỗ, tiễn hắn đi.

khi hắn ngoái đầu lại, chúng ta nhau từ xa.

Hãy để hắn nhớ ánh mắt của ta lúc này.

Còn hắn sẽ hiểu đó là sự không nỡ hay điều gì khác thì không liên quan đến ta nữa.

Sau khi Triệu Sóc đi, nụ trên mặt ta biến mất.

Ta tự về phòng, Ngọc Thư đi đến bên ta.

Trong số tất cả các nha hoàn hồi môn, nàng ấy là người lớn tuổi nhất, tính điềm đạm, ta tin tưởng nhất.

"Tiểu thư, mọi thứ đã chuẩn bị xong."

Ngọc Thư khẽ .

Ta gật đầu.

Ngọc Thư vẫn còn chút do dự: "Ngọc Họa và mấy người kia, có cần cho họ biết sự thật không?"

"Không cần." Ta lắc đầu: "Mấy người họ còn nhỏ, không giấu chuyện, sau này hãy ."

Ngọc Thư có chút không đành lòng nàng ấy hiểu rằng đây là cách tốt nhất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...