Ai Bảo Tôi Không [...] – Chương 4

12

Vài ngày sau, vào buổi tối, Mộ Phong tỏ với tôi.

Đây là điều tự nhiên, vì tôi không quá ngạc nhiên.

Tôi đứng đối diện ấy, lặng lẽ nghe kể rằng đã “ từ cái đầu tiên” khi gặp tôi vào đầu học kỳ.

Tôi không hét lên u ám, cũng không bò lăn kỳ quặc, mà bình tĩnh hỏi ấy:

“Anh thích điều gì ở tôi?”

“Tất cả con người em, đều thích.”

Tôi im lặng.

Tôi nghĩ, khi ra câu này, chắc ấy thật lòng.

Bởi vì ấy có lẽ không hiểu rằng từ “tất cả” rộng lớn và bao đến nhường nào, nên ấy ra nhẹ nhàng như thế, không chút gánh nặng tâm lý.

“Xin lỗi.” Tôi từ chối Mộ Phong.

Mộ Phong sững người.

Với vẻ ngoài điển trai như ấy, chắc hẳn rất ít khi bị từ chối.

Tôi cẩn thận chọn từ ngữ, thật khéo léo.

“Tôi không phải lúc nào cũng giữ bình tĩnh như thế này.

Thay vì tự giày vò bản thân, tôi thích sống đúng với con người mình hơn.

Nhưng rõ ràng, không chấp nhận mặt khác của tôi.

Vậy nên, chúng ta không hợp nhau. Xin đừng lãng phí thêm thời gian vào tôi nữa.”

Tôi khẽ cúi người, cảm thấy vô cùng áy náy.

“Tiểu Lạc, em thực sự rất đặc biệt.”

Mộ Phong khẽ , giọng trầm thấp.

Anh ấy đưa tay vén lọn tóc bên tai tôi.

Ánh mắt ấy tôi, như thể trên thế giới này chỉ còn lại tôi.

“Anh sẽ không từ bỏ đâu.”

Tôi đã rõ ràng rồi, ấy vẫn không hiểu.

Ban đầu, ấy bị cuốn hút bởi sự năng và điên rồ của tôi.

Nhưng cuối cùng, chính điểm thu hút ấy ngay từ cái đầu tiên, lại trở thành điều mà ấy không thể chấp nhận trong một mối quan hệ cảm.

Có những lúc, mối quan hệ tiến thêm một bước, cảm lại nhạt nhòa đi.

Có lẽ vì mỗi người có những kỳ vọng khác nhau ở từng giai đoạn của mối quan hệ.

Ví dụ, ở giai đoạn mập mờ, Mộ Phong cần một hoạt bát, vui vẻ, có thể khiến ấy , và ấy tìm thấy tôi.

Nhưng khi bước vào mối quan hệ đương, ấy lại cần một trầm tĩnh, sâu sắc, có thể đồng điệu cảm với ấy, và hiểu tâm hồn .

Chắc chắn ngoài kia có những vừa hoạt bát vừa tinh tế.

Nhưng rõ ràng, tôi không phải là người đó.

, tôi và ấy không thể ở bên nhau.

Tôi ngẩng đầu Mộ Phong.

Dù bị từ chối, ấy vẫn giữ sự bình tĩnh và điềm nhiên, không để lộ cảm .

Anh ấy có một nội tâm mạnh mẽ và chắc chắn sẽ tìm người phù hợp với mình.

Vượt qua vai ấy, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Cố Bội Trạch.

Cậu ấy chỉ liếc qua phía chúng tôi một cái, rồi tiếp tục bước đi, rời khỏi tầm mắt của tôi.

Tôi một lần nữa xin lỗi Mộ Phong, rồi nhấc chân chạy theo Cố Bội Trạch.

“Cố Bội Trạch!”

Cậu ấy khẽ quay đầu lại, đáp một tiếng “Ừm” nhẹ nhàng, coi như lời chào.

Chúng tôi đi bên nhau trên con đường rợp bóng cây trong khuôn viên trường.

Từng cột đèn đường lần lượt chiếu sáng chúng tôi, rồi lại tắt ngấm khi chúng tôi bước qua.

Nhìn dáng vẻ ung dung của Cố Bội Trạch, tôi bỗng thấy hơi bực mình.

Tôi quyết định chuyển cơn bực bội vô cớ này sang cậu ấy.

“Vừa rồi, Mộ Phong tỏ với tôi.”

“Ừm, chúc mừng.”

Tôi kéo tay áo cậu ấy, buộc cậu phải dừng lại.

“Chỉ thôi sao?”

“Vậy cậu muốn tôi phản ứng thế nào?”

Cố Bội Trạch không tôi.

Một tay cậu ấy đút túi quần, ánh mắt lơ đãng về phía sân bóng đá ở xa.

Tôi đưa tay ra, ôm lấy gương mặt cậu ấy, buộc cậu quay lại đối diện với tôi.

“Cậu… không cảm thấy không nỡ xa tôi sao?”

13

Cảm của tôi dành cho Cố Bội Trạch đã thay đổi từ khi nào?

Có lẽ là sau kỳ thi đại học, khi tôi nhận giấy báo trúng tuyển, mẹ tôi thản nhiên :

“Cậu Cố nhà đối diện cũng đậu vào cùng một trường đại học với con. Hai đứa hẹn nhau rồi phải không?”

Nhà tôi không có máy tính để bàn.

Tôi đã nhờ Cố Bội Trạch cho mượn máy tính ở nhà cậu ấy để đăng ký nguyện vọng.

Cậu ấy biết rõ tôi đã chọn những trường nào.

Mẹ tôi thấy tôi không trả lời, tiếp tục cúi đầu, gấp từng chiếc áo trong tay.

“Bố con và mẹ cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe mẹ kể về chuyện quá khứ, không khỏi nín thở lắng nghe.

“Từ , đến , rồi thành thân, mẹ đã dành hết mọi cảm của mình cho ông ấy.

Sau đó, tất cả cảm của mẹ cũng theo ông ấy mà rời đi.”

Mẹ thở dài, hiếm khi thẳng vào mắt tôi.

“Lạc Lạc, mẹ những điều này không phải để cản trở con và Cố Bội Trạch.

Chỉ là muốn con hiểu rõ, nếu hai đứa xác định mối quan hệ đương cuối cùng lại không thể đi đến cùng, thì hai đứa sẽ không còn nữa.”

“Con sẽ mãi mãi mất cậu ấy.”

Nói xong, mẹ ngẩng lên ra ngoài cửa sổ.

Tôi biết, mẹ lại đang nghĩ về bố.

Bà có thể ngồi như cả buổi chiều, không khóc, cũng không than trách, chỉ lặng lẽ ngồi đó.

Người từng khiến bà rạng rỡ nhất, giờ đã không còn nữa.

Dù tôi có cố chuyện, thậm chí khóc lóc ầm ĩ, bà cũng không phản ứng gì.

Mẹ luôn nhắc nhở tôi rằng, việc có rồi mất đi đáng sợ đến nhường nào.

, tôi không muốn tiến thêm bước nào về phía Cố Bội Trạch.

Giữ mãi quan hệ thanh mai trúc mã là đủ rồi.

Và dường như Cố Bội Trạch cũng nghĩ như .

Ngày nhập học, tôi bịa ra một lý do để nhờ cậu ấy giúp tôi thoát khỏi kiếp độc thân.

Cậu ấy không từ chối.

Tôi nghĩ, như là tốt rồi.

Nhưng khi Cố Bội Trạch nắm lấy cổ tay tôi và rằng sau này cậu ấy không thể tiếp tục bảo vệ tôi nữa, có thứ gì đó trong lòng tôi như muốn bật ra.

Là gì nhỉ?

Tại sao lại đau như ? Là cổ tay đau sao?

Từ hôm đó, sau khi chúng tôi hứa sẽ cả đời, Cố Bội Trạch bắt đầu từ từ đẩy tôi ra xa.

Cậu ấy rời đi, còn Mộ Phong xuất hiện.

Tôi nghĩ, nếu cả tôi và Cố Bội Trạch đều không có ý định ở bên nhau, thì ngày này sớm muộn cũng sẽ đến.

Tôi cần phải tập quen dần với điều đó.

Nhưng trong những lần ở bên Mộ Phong, tôi dần nhận ra rằng, nếu không có sự hòa hợp trong tâm hồn, thì giữa người với người chỉ còn lại sự nhẫn nhịn.

Nếu chưa từng gặp Cố Bội Trạch, có lẽ tôi có thể chịu đựng .

Nhưng…

Ngồi trong giảng đường bậc thang, dòng người qua lại giữa tôi và Cố Bội Trạch, tôi mới nhận ra rằng, tôi đang mất cậu ấy theo một cách khác.

Khi phát hiện ra cảm trong lòng mình, thì danh nghĩa mối quan hệ không còn quan trọng nữa.

Dù chúng tôi vẫn gọi nhau là thanh mai trúc mã, vẫn cư xử như bè, cả hai đều biết, đó chỉ là một lời dối.

Khát khao chiếm lấy trái tim đối phương, không thể che giấu .

Và khi cố gắng kìm nén cảm , những bước chân từng sánh đôi sẽ ngày càng rời xa.

Tôi và Cố Bội Trạch, giờ đã không còn đường lui.

Dù rằng, từ bè trở thành người sẽ có khả năng cậu ấy nhận ra chúng tôi không phù hợp và cuối cùng chia tay, không thể quay lại .

Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, không bày tỏ lòng mình, không tiến thêm một bước, chúng tôi sẽ mãi mãi đi trên hai con đường khác biệt.

Sau khi bị Mộ Phong tỏ , tôi lại thử dò xét thái độ của Cố Bội Trạch.

Cậu ấy phản ứng đúng như tôi dự đoán, thờ ơ đến mức còn chúc mừng tôi.

Tôi quyết định hỏi cậu ấy lần cuối cùng.

Nếu cậu ấy vẫn không quan tâm, dù đau đớn, tôi cũng sẽ học cách buông tay.

Những năm qua, Cố Bội Trạch đã dạy tôi rất nhiều điều.

Và bài học cuối cùng này, tôi cũng sẽ học thật kỹ và ghi nhớ.

14

“Cậu sẽ không cảm thấy không nỡ rời xa tôi sao?”

Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tôi thấy trong mắt Cố Bội Trạch dậy lên cơn sóng cảm mãnh liệt.

Tiếng lá cây xào xạc, ánh sáng mờ nhạt của đèn đường lóe lên trong đôi mắt cậu ấy.

Cố Bội Trạch đưa tay, những ngón tay dài khẽ vuốt lọn tóc trước trán, rồi luồn vào mái tóc đen dày.

“Tôi thực sự sắp phát điên rồi.”

Cậu ấy bất ngờ tiến lên một bước.

Tôi loạng choạng lùi lại, lưng áp sát vào thân cây.

Hơi thở của Cố Bội Trạch gấp gáp, cổ họng chuyển mạnh.

Ánh mắt cậu ấy khóa chặt vào tôi, như muốn nuốt chửng tôi.

Nhưng bàn tay nắm lấy cổ tay tôi lại rất nhẹ nhàng.

Giọng cậu ấy khàn đặc:

“Tôi biết cậu sợ tiến xa hơn với tôi, nên tôi đã để cậu đi.

Giờ cậu lại đến dày vò tôi gì?”

“Hay cậu nghĩ rằng tôi sẽ hạ mình để kẻ thứ ba giữa cậu và Mộ Phong?”

“Cậu nhất định muốn tôi thảm đến mức này mới vui sao?”

Tôi sợ cậu ấy xong sẽ bỏ đi, liền nắm chặt lấy áo cậu ấy.

“Tôi đã từ chối Mộ Phong.”

Cố Bội Trạch sững lại một giây, rồi ngước mắt tôi.

“Ồ.”

“Đây là thái độ gì ? Nếu cậu không có gì để , tôi đi đây.”

Tôi bộ quay người định bước đi.

Cánh tay của Cố Bội Trạch vươn ra, chống lên thân cây phía sau tôi, chắn đường tôi rời đi.

Cậu ấy cúi xuống, hàng mi dày rũ xuống, chăm tôi.

“Tôi thật sự có vài điều muốn .”

Đôi mắt xám nâu của cậu ấy ánh lên những tia sáng mờ ảo, như đang kìm nén một điều gì đó.

“Nhưng cậu đã sẵn sàng để nghe chưa?”

“Ừm.”

“Cậu chắc chắn chứ? Đây là cơ hội cuối cùng, không có đường rút lui đâu.”

Nhìn vẻ nghiêm túc của cậu ấy, tôi bỗng muốn trêu cậu thêm một chút.

“Vậy thì cậu trả lời tôi trước đi: cậu có muốn đi sao Hỏa bắt sứa với tôi không…”

Tôi còn chưa hết, Cố Bội Trạch đã kéo tay tôi áp sát môi mình, đặt một nụ hôn nhẹ lên lòng bàn tay tôi, kèm theo một câu khàn khàn:

“Tôi luôn muốn đi cùng cậu.”

Tôi giật mình, vội rụt tay lại, định bỏ chạy, vòng tay của Cố Bội Trạch đã siết lấy eo tôi.

Cảm giác lúc này khác hoàn toàn so với những lần trước.

Lần này, cậu ấy không còn là mèo nhỏ yếu đuối cầu xin sự ý của tôi, mà đã trở thành một thợ săn nắm giữ thế chủ .

Hôm nay là đêm Trung Thu.

Trăng tròn sáng dịu như nước, pháo hoa nở rộ trên bầu trời đầy sao, che lấp tiếng tim tôi đập mạnh như trống trận.

Những tia sáng rực rỡ xuyên qua kẽ lá, rơi xuống nơi chúng tôi đang đứng.

Giọng trầm ấm của Cố Bội Trạch xuyên qua làn gió đêm và tiếng pháo hoa, khẽ khàng vang lên trong lòng tôi:

“Giang Lạc, tôi thích cậu.”

[Phiên ngoại – Góc của Cố Bội Trạch]

1.

2.

Tôi và Giang Lạc là thanh mai trúc mã.

Cùng nhau đi học, tan trường, cãi nhau rồi lại hòa, ngồi trên ghế dài trong khu dân cư tắm nắng, thời gian.

Tôi không dám chắc ngày mai mặt trời có mọc từ phía Đông hay không.

Nhưng tôi chắc chắn rằng, ngày mai Giang Lạc sẽ lại hét toáng tên tôi, kéo cặp sách của tôi, rồi chạy quanh tôi như một cơn lốc.

Mười tám năm qua, luôn là như thế.

Cho đến mùa hè sau kỳ thi đại học, khi ấy đến nhà tôi để điền nguyện vọng.

Ngồi trước màn hình máy tính, danh sách dài các trường đại học, ấy đột nhiên lẩm bẩm:

“Liệu chúng ta có thi đỗ vào hai thành phố khác nhau không nhỉ?”

Tôi nằm dài trên sofa trong phòng đọc sách, chán nản tận hưởng làn gió mát từ điều hòa.

Tiếng ve ngoài cửa sổ râm ran hòa cùng ánh nắng chói chang của mùa hè, bất chợt khiến tôi cảm thấy nghẹt thở.

Tôi khẽ “Ừm” một tiếng: “Có lẽ thế.”

Rồi đứng dậy, đi đến phía sau ấy, xoa nhẹ lên đỉnh đầu .

“Tôi đã bao nhiêu lần rồi, đừng dùng dầu đậu để gội đầu.”

Giang Lạc quay lại, vang như một nhân vật phản diện trong phim.

“Lần này tôi gội bằng tro núi lửa, tốt hơn dầu đậu nhiều.”

“Ừ, cậu giỏi lắm.”

Tôi liếc qua màn hình máy tính, âm thầm ghi nhớ tất cả những nguyện vọng của ấy.

Không phải vì tôi không muốn xa ấy, chỉ là nếu để ấy rời khỏi tầm mắt mà chạy lung tung, tôi thật sự không yên tâm.

2.

3.

Tuy nhiên, dường như Giang Lạc không vui lắm.

Khi vừa gặp tôi ở cổng trường, Giang Lạc đã muốn thoát khỏi tôi.

Lý do là vì dì Giang muốn ấy kết hôn với tôi sau khi tốt nghiệp.

Tôi chưa từng nghĩ đến cảnh mình sẽ thế nào khi kết hôn.

Nhưng nếu người đứng bên cạnh là Giang Lạc…

Cảm giác đó, có lẽ cũng không tệ.

Khi tôi mượn lò nướng của căng-tin trường để pudding mochi cho ấy, vô ngẩng lên qua cửa sổ kính, tôi thấy Giang Lạc đang ngồi cùng Mộ Phong.

Cô ấy rất vui vẻ.

Trước đây, ấy chỉ như thế khi ở trước mặt tôi.

Một cảm xa lạ mạnh mẽ trào dâng, khiến tôi không thể kiểm soát bản thân.

Tôi cầm hai phần pudding mochi vừa , bước đến ngồi bên cạnh Giang Lạc.

Tôi chỉ muốn đuổi Mộ Phong đi, để ấy như trước kia, mãi ở bên cạnh tôi.

Tôi đã đạt mong muốn.

Giang Lạc ngoắc ngón út tôi, rằng chúng tôi sẽ cả đời.

Nhưng tôi không cam lòng chỉ với ấy.

3

Khi ý nghĩ đó xuất hiện, tôi thật sự hiểu nỗi lo lắng của Giang Lạc.

Cô ấy muốn thoát khỏi tôi, là để thoát khỏi thứ cảm vượt trên giữa chúng tôi.

Cô ấy sợ mất tôi, nên dùng danh nghĩa “ bè cả đời” để giữ tôi lại.

Giang Lạc có vẻ vô tư, thực chất nội tâm rất nhạy cảm và mong manh.

Cô ấy lo rằng, nếu chúng tôi từ bè trở thành người , rồi vì một lý do nào đó chia tay, thì sẽ không thể nữa.

Rốt cuộc, tôi có thể không phải là một người tốt, chắc chắn là một người đáng quý.

Tôi luôn chiều theo mọi ý muốn của Giang Lạc.

Nhưng lần này, tôi không .

Tôi không thể và chúc phúc cho ấy và Mộ Phong.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...