Mẹ tôi , nếu tôi tốt nghiệp đại học mà vẫn chưa có người , thì phải kết hôn với thanh mai trúc mã.
Thanh mai trúc mã nghiêm túc từ chối.
“Dù trên trái đất chỉ còn lại mỗi mình cậu, chuyện này cũng không thể xảy ra.”
Chúng tôi hứa với nhau, sẽ cả đời.
Sau này, khi chàng trai lạnh lùng nổi tiếng trong trường tỏ với tôi, thì bị thanh mai trúc mã bắt gặp.
Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, khẽ hôn vào lòng bàn tay, giọng khàn đặc.
“Cậu nhất định phải tôi thảm thế này mới thấy vui sao?”
1
Tôi và Cố Bội Trạch là thanh mai trúc mã.
Nhà ấy ở ngay đối diện nhà tôi.
Từ khi có ký ức, tôi và ấy đã luôn “oan gia ngõ hẹp”.
Chúng tôi quen nhau từ khi còn mặc quần thủng đáy.
Lúc học mẫu giáo, tôi vì không dám xin phép giáo để đi vệ sinh trong giờ nghỉ trưa mà lỡ bậy trong quần.
Về nhà, tôi với mẹ rằng thứ trong quần tôi là do Cố Bội Trạch lén nhét vào lúc tôi không để ý.
Cố Bội Trạch bị mẹ ấy mắng cho một trận, sao có thể bỏ qua chuyện này?
Anh ta rủ tôi chơi trốn tìm, giấu mình vào một chỗ mà ta nghĩ tôi sẽ không bao giờ bị tìm thấy, để lung lay danh hiệu “vua trốn tìm” của tôi trong khu.
Sau này mới biết, tôi tìm nửa tiếng không thấy, liền bỏ về nhà ngủ.
Còn ta, tuy trở thành “vua trốn tìm” mới, vì bị gió lạnh nên cảm sốt ba ngày liền.
Kể từ đó, tôi và Cố Bội Trạch coi như đã có mối thù.
Tôi ta hiểm độc, vì danh hiệu mà không từ thủ đoạn.
Anh ta tôi vô , bỏ mặc ta, về nhà ngủ ngon lành.
Tiểu học thì ngồi chung bàn, trung học cùng lớp, cấp ba cùng trường, lần nào gặp mặt là lần đó cãi nhau.
Và giờ đây, chúng tôi lại gặp nhau trước cổng trường đại học.
Thật sự ngay cả bốn năm đại học này cũng phải ngày nào cũng thấy ta sao?
Không thể chấp nhận .
Vì một cuộc sống đại học tươi đẹp, tôi quyết định rõ ràng.
“Tôi nghĩ, nếu cậu đã là người trưởng thành, thì không cần ngày nào cũng bám lấy tôi nữa. Ở trường cứ xem như chúng ta là người xa lạ đi.”
“Được thôi, đến lúc đó đừng vì nhớ tôi mà trùm chăn khóc lén đấy.”
“Ha ha ha, gì có chuyện đó? Tôi còn mong mau chóng thoát khỏi cậu.”
“Gấp gáp à?”
Ánh mắt Cố Bội Trạch tôi.
Đôi mắt xám nâu tĩnh lặng như mặt hồ, không chút gợn sóng.
“Mẹ tôi , nếu tôi tốt nghiệp đại học mà vẫn chưa có người , thì phải kết hôn với cậu.”
Cố Bội Trạch ngẩn người một lúc, rồi nghiêm túc từ chối.
“Dù trên trái đất chỉ còn lại mỗi mình cậu, chuyện này cũng không thể xảy ra.”
Tôi gào lên đau khổ:
“Đúng không, cậu cũng không muốn nửa đời còn lại bị buộc chặt với tôi, đúng không? Tôi còn là sinh viên, ơn giúp tôi thoát kiếp độc thân đi mà!”
“Cũng khó , tôi chúc cậu thành công.”
Nghe xong tôi siết chặt nắm .
“Ý gì đây, chê tôi xấu à?”
“Không xấu.”
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của ta vươn đến bên tai tôi, vuốt nhẹ một lọn tóc.
Ánh mắt ta khẽ lướt qua tôi.
“Rất đẹp.”
Cơn gió nhẹ thổi qua, tóc mái trước trán của Cố Bội Trạch khẽ lay .
Đôi mắt ta phản chiếu ánh sáng loang lổ, như những bóng nắng qua tán lá.
Mặc dù ta là kẻ thù không đội trời chung của tôi, tôi phải thừa nhận, đường nét trên gương mặt ta rất tinh tế, sắc sảo.
Đôi mày sâu, ánh mắt cuốn hút, và nụ thì cực kỳ đẹp trai.
Đôi môi mỏng của ta khẽ nhếch:
“Chỉ là trạng thái tinh thần của tôi hơi đi trước thời đại, ít người có thể hiểu .”
Tôi biết ngay mà!
Miệng chó sao mọc ngà voi!
“Đúng , từ khi quen cậu, tinh thần tôi ngày càng… phấn chấn hơn.”
Tôi hét lên một cách méo mó và đầy tức tối, xách hành lý lên, một tay kéo, một tay rượt theo ta.
Chạy chưa hai bước, tôi đã đâm sầm vào một vòng tay.
Hửm?
Không giống mùi của Cố Bội Trạch.
Tôi lập tức lùi lại hai bước, ngẩng đầu lên .
Đó là một chàng đẹp trai cực chuẩn.
Mặc áo phông đen, quần jeans, để lộ cánh tay rắn chắc.
Dù qua lớp áo vẫn có thể thấy rõ những đường cơ bắp săn chắc.
Anh chàng cúi xuống tôi, giọng trầm ấm vang lên:
“Cô có bị va vào có đau không?”
Tôi lắc đầu, chỉ tay vào ngực ta.
“Cơ ngực của to và mềm, không tôi đau chút nào.”
Từ cổ đến vành tai của chàng bắt đầu ửng đỏ.
Anh ta tôi một lúc, rồi bật nhẹ, sau đó dang rộng hai tay:
“Có muốn thử đâm thêm lần nữa không?”
Tuyệt vời.
Tim tôi lập tức đập loạn xạ như nai chạy loạn trong lòng.
Thế giới của người trưởng thành đúng là khác biệt.
Tôi đã giữ mình cả mười tám năm, giờ là lúc nhận lấy những gì mình xứng đáng!
Trong lòng đầy cảm kích số phận, tôi rơi nước mắt, chuẩn bị lao vào vòng tay ấm áp của chàng đẹp trai.
Nhưng eo tôi lại bị một bàn tay kéo mạnh ra sau.
Tôi ngã vào một vòng tay quen thuộc khác.
“Cố Bội Trạch?”
Anh ta siết chặt tay trên eo tôi, giữ tôi ở bên cạnh mình.
Ánh mắt ta thẳng về phía chàng đẹp trai đối diện, trầm hơn bao giờ hết.
“Cậu là ai?”
2
Anh chàng đẹp trai hạ tay xuống, vốn định đỡ tôi, rồi nhún vai đáp:
“Tân sinh viên khoa Báo chí, Mộ Phong.”
Hả?
Không phải cùng lớp với tôi sao?
Anh chàng cúi tôi, hơi nghiêng đầu một chút.
“Còn ?”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì Cố Bội Trạch đã nhéo mạnh vào eo tôi.
“Cậu gì thế?” Tôi hét lên bất mãn.
Từ nhỏ đến lớn, chúng tôi vốn cư xử với nhau như bè, mấy chuyện ôm eo hay quàng vai cũng chẳng có gì to tát.
Nhưng thái độ mạnh mẽ của Cố Bội Trạch lúc này, tôi chưa từng thấy bao giờ.
“Buông tôi ra.”
Tôi cố gỡ tay ta, không gì .
Cố Bội Trạch phớt lờ tôi.
“Mộ Phong, cậu tùy tiện ôm bất kỳ nào gặp trên đường sao?”
“Không.”
Mộ Phong nhạt.
“Là ấy tự lao vào tôi.”
Anh ta nhấn mạnh hai chữ “tự lao”.
Ánh mắt tôi lướt xuống, tay Cố Bội Trạch vẫn đặt trên eo mình.
Rồi tôi ngẩng lên, chạm phải ánh của ta.
Ánh mắt ta sâu thẳm, giọng lại rất nhẹ nhàng.
“Anh sẽ chờ em chịu trách nhiệm với .”
Đợi đến khi Mộ Phong rời đi, Cố Bội Trạch mới chịu buông tôi ra.
Tôi phủi mấy nếp nhăn trên áo, do ta siết mà nhàu lại.
“Cố Bội Trạch, cậu phát điên gì ?”
“Chỉ lơ là một chút, sao cậu đã chạy vào vòng tay người khác rồi? Con thì phải biết tự bảo vệ mình chứ!”
Anh ta tôi lỡ mất một vòng ôm hoàn hảo như thế, mà còn là bảo vệ tôi?
“Nếu không phải tại cậu, có khi tôi đã thoát kiếp độc thân rồi!”
Tôi rít lên một cách u ám:
“Cậu định bồi thường thế nào đây?”
Tôi tỏa ra luồng khí oán hận nặng hơn cả ma quỷ, từ từ tiến sát lại gần ta.
Cố Bội Trạch vẫn bình thản, chậm rãi :
“Pudding mochi nhé?”
“Sáu phần, cảm ơn.”
Tôi lập tức quyết định tha thứ cho ta.
Từ nhỏ đến lớn, lý do khiến tôi không bao giờ thật sự rời xa Cố Bội Trạch chỉ có một.
Đó là món pudding mochi ta , ngon đến mức không thể cưỡng lại.
Quan niệm thiện ác của tôi rất đơn giản.
Chỉ cần ta món pudding mochi ngon như thế, thì mọi việc ta đều là đúng.
Sau khi cả hai dọn dẹp xong ký túc xá, tôi và Cố Bội Trạch cùng đi đến lớp báo danh.
Mộ Phong đã ở trong lớp rồi.
Anh ngồi ở hàng ghế cuối, lại như trung tâm của cả phòng học.
Xung quanh ta là một nhóm các , bao vây kín mít.
Vẻ mặt ta không còn rạng rỡ như khi gặp tôi sáng nay nữa.
Đôi mày ta như phủ một lớp sương lạnh.
Tôi tiến gần đám đông, định chào hỏi Mộ Phong, ánh mắt sắc bén từ các tôi chùn bước.
“Ở đâu ra cái xấu xí này, không biết phép tắc là gì sao?”
“Lên đại học rồi mà không biết tự chăm chút bản thân à?”
“Mặt mũi thế này mà cũng dám đến chuyện với hot boy của trường sao?”
Càng nghe, tôi càng tức.
Nắm tay tôi càng siết chặt.
Thế là, trong cơn bực tức, tôi quyết định xả hết.
“Mộ Phong à, cậu mau xử lý họ đi, chẳng lẽ muốn tôi phải quỳ xuống xin cậu sao? Cậu xem, cậu đã khiến những ngoan ngoãn thành ra thế nào rồi?”
4
Nhờ tôi, không khí căng thẳng như sắp có đánh nhau trong lớp lập tức trở nên vui vẻ hơn.
Đối với một thiên tài như tôi, việc băng chỉ đơn giản thế thôi.
Nhưng giáo viên chủ nhiệm không biết từ đâu lại học mấy “mẹo băng” kỳ lạ, nhất quyết phải cho hình thêm phức tạp.
Trời đã tối, vẫn dẫn cả lớp ra sân bóng rổ để tổ chức tọa đàm.
Những cây ngô đồng bên sân bóng rổ đổ bóng mờ ảo.
Gió đêm mát lạnh, mang theo một chút hương ngọt dịu.
Mọi người ngồi bệt xuống đất, trên đầu là bầu trời đầy sao, không khí thực sự rất thư giãn.
Chỉ có điều, nội dung “ băng” là trò chơi quen thuộc: Thật hay thách.
Cả lớp ngồi thành vòng tròn, ở giữa đặt một lon nước.
Lon quay trúng ai, người đó phải chấp nhận thử thách.
Rõ ràng, tôi rất may mắn vì không phải người bị quay trúng đầu tiên.
Người đầu tiên là một cậu có vẻ nhút nhát.
Cậu ấy chọn “thách”.
Giáo viên chủ nhiệm nghĩ mãi, cuối cùng cũng chỉ ra một thử thách:
“Sao không nhảy múa một chút nhỉ?”
Trời ạ, “ băng” đâu không thấy, chỉ thấy lớp đông cứng như băng.
Không khí lúc này càng lúc càng ngượng ngùng.
Tôi cậu đang nhảy múa mà tác còn thô hơn cái quạt máy nhà tôi.
Tôi quyết định bỏ qua hết những gì gọi là phẩm chất cá nhân, tận hưởng cuộc sống vô tư, mở loa ngoài bài “Xưởng da Giang Nam sản rồi” trên điện thoại, và bắt đầu màn trình diễn của mình.
Rõ ràng, tinh thần của các học đều giống hệt tôi, rất “phấn chấn”.
Tôi ngay lập tức trở thành ngôi sao sáng nhất trên sân bóng rổ.
Thậm chí còn có cả sinh viên lớp khác đến xem.
Khi kết thúc màn trình diễn, tôi tiện tay cúi xuống xoay cái lon nước giữa vòng tròn.
Lon nước chỉ thẳng vào Mộ Phong.
Mộ Phong ngồi xếp bằng trên đất, tay thả lỏng trên đầu gối, không do dự mà chọn “thật lòng”.
Và tôi cũng không do dự mà hỏi ngay:
“Xin hỏi Mộ Phong, bây giờ vẫn còn độc thân chứ?”
Tôi vừa hỏi xong, không khí xung quanh lập tức nổ tung.
Nhưng giọng trầm ổn, bình tĩnh của Mộ Phong vẫn rất rõ ràng:
“Vẫn độc thân.”
Tôi lập tức tươi như hoa nở.
Sau màn nhảy múa và câu hỏi bùng nổ, hình tượng của tôi coi như xác lập, danh tiếng cũng có rồi.
Ghép cặp CP với hot boy trường, cầu này đâu có quá đáng, đúng không?
Cuối cùng, tôi cũng thấy hy vọng thoát khỏi kiếp FA!
Phản ứng đầu tiên của tôi là sang Cố Bội Trạch.
Anh ta cũng vừa ngẩng đầu tôi.
Ánh đèn chiếu sáng trên sân bóng rổ phản chiếu trong đôi mắt xám nâu của ta.
Như một ngọn lửa đang cháy.
Bạn thấy sao?