Lâm Vũ Hàng cõng tôi, bước chân hơi khựng lại.
Tôi gãi đầu ngượng ngùng: “Xin lỗi nhé, dạo này tôi hơi lên cân.”
Cũng chỉ lên năm, sáu ký thôi mà.
Giọng cậu ấy vang lên, nhẹ nhàng và có chút ý : “Không sao, dù cậu có là một ngọn núi thì cũng là gánh nặng ngọt ngào.”
Tôi vỗ vai cậu ấy: “Cậu ơi, cậu ơn bình thường chút đi, mấy lời ngôn sáo rỗng không hợp với cậu đâu.”
Lưng của Lâm Vũ Hàng ấm áp và chắc chắn. Dựa vào đó, tôi thấy cả thân tâm mình thả lỏng.
Ngày trước, bố tôi cũng thường cõng tôi như .
Khi bố bận, tôi hay chơi bên cạnh.
Bố tôi suốt ngày tiếp với rác và phế liệu, người ông có một mùi đặc trưng.
Nhưng tôi lại thấy rất yên lòng.
Khi xong việc, ông thường bế tôi lên, dùng râu cọ vào tôi, khiến tôi khúc khích. Rồi ông lại cõng tôi trên lưng.
Tôi hỏi: “Bố, con nặng lắm không?”
Ông : “Bố chỉ mong con nặng thêm chút nữa thôi.”
Giờ thì bố tôi không còn cõng tôi nổi nữa, đã có một người khác thay thế.
Lâm Vũ Hàng, cậu có mùi gì đấy.” Tôi .
Lâm Vũ Hàng khựng lại, có vẻ lúng túng ngửi thử người mình: “Tôi sáng nay tắm rồi, cũng thay đồ mới mà.”
“Là một mùi khiến tôi thấy yên tâm.”
Cậu ấy im lặng một lát, sau đó nghiến răng: Lâm Thư Duệ, cậu ơn chuyện đừng ngắt giữa chừng có không.”
Vì đầu gối tôi bị thương, bác sĩ trường bảo tôi tạm thời không để nó dính nước.
Nếu không phải bị dì quản lý ngăn cản, Lâm Vũ Hàng có khi đã đòi ở trong ký túc xá của tôi rồi.
Vì cậu ấy đẹp trai lại biết cách ăn , dì quản lý cũng cho qua mở cửa sau cho cậu ấy.
Thế là ngày nào tôi và cùng phòng cũng khiến các ấy phải chứng kiến “cẩu lương” đến phát ngán.
Có lần trong tiết học mở, vì chân đau tôi xin nghỉ, Lâm Vũ Hàng học nửa buổi liền chạy về, trên tay xách túi thuốc.
“Tôi tới giúp cậu bôi thuốc.” Cậu ấy đứng trước cửa phòng, vẻ mặt nghiêm túc.
Tôi hì hì: “Học bá vẫn là học bá, ngay cả lý do trốn học cũng mới mẻ khác thường.”
Cậu ấy vươn tay gõ nhẹ lên đầu tôi: “Đồ nhỏ vô ơn.”
Nói ai vô ơn chứ?
Cậu ấy ấn tôi ngồi xuống ghế, một chân quỳ xuống bôi thuốc cho tôi.
Hàng mi dài cong của cậu ấy, theo từng tác khẽ run rẩy.
Lâm Vũ Hàng có đôi mắt biết , khi cậu ấy chằm chằm, sẽ thấy mình như bị hút vào, không thể thoát ra.
Có những người, dù rất nghiêm túc, lại vô khiến người khác rung .
Chắc hẳn chính là Lâm Vũ Hàng.
Mấy đứa cùng phòng học xong, về ký túc xá liền thấy cảnh tượng này.
Ai nấy đều “ồ à” đầy vẻ thích thú: “Tụi mình đi ra ngoài, hai người cứ tiếp tục. Nhưng trước tiên phải mua cho mỗi đứa một cốc trà sữa để bịt miệng đấy nhé.”
Được thôi, uống đi uống đi.
Béo lên cũng không phải tôi lo.
Chuyện tôi và Lâm Vũ Hàng nhau lan truyền rất nhanh.
Các “fan cuồng” từng thích cậu ấy lập tức kéo nhau đến tìm tôi.
Thú thật, tôi hơi lo bị biến thành bánh cuộn từ một chiếc bánh bao.
Họ hẹn tôi ở một quán cà phê sách.
Tôi nhắn tin cho Lâm Vũ Hàng: “Đừng đến tìm tôi, thu dọn xác tôi là .”
Nhân tiện gửi cho cậu ấy vị trí.
Khi Lâm Vũ Hàng hổn hển, mồ hôi nhễ nhại chạy đến nơi, thì tôi đang nắm tay các fan của cậu ấy, đến hở cả lợi.
“Thật hả? Buồn quá đi mất, tuyệt vời luôn.”
“Nếu mấy cậu muốn nghe nữa, lần tới cứ hẹn, chứ chuyện khác tôi chịu, kể chuyện thì tôi giỏi lắm.”
“Ừ ừ.”
“Để lại wechat đi.”
“Được thôi.” Tôi mỉm rút điện thoại ra.
Lâm Vũ Hàng: “…”
Tôi biết cậu ấy đang nghĩ gì trong lòng.
Chắc chắn cậu ấy đang nghĩ rằng này đúng là mắc hội chứng siêu xã giao.
Thực ra, tôi và Lâm Vũ Hàng không phải lúc nào cũng hòa hợp.
Chúng tôi cũng từng cãi nhau đỏ cả mặt vì chuyện học hành, thậm chí còn chửi thề.
Mỗi khi thí nghiệm, các trong nhóm đều tránh xa, sợ bị liên lụy.
Bạn cùng phòng bảo rằng tôi và Lâm Vũ Hàng đúng là cặp trời sinh, vì đổi lại là người khác, chắc đã bị chúng tôi cho “bốc hơi” rồi.
Sau kỳ thi cuối kỳ, tôi và Lâm Vũ Hàng cùng về nhà.
Bố tôi lần này nhất quyết vượt mọi khó khăn để ra ga đón tôi.
Thấy tôi bước ra từ cổng, ông chạy tới: “Con , con vất vả rồi, ôi chao gầy quá, có phải ăn uống không tốt không, còn đen nữa, bố xót lắm. Nào, để bố xách giúp. Cảm ơn cậu nhé.”
Lâm Vũ Hàng ngượng ngùng đứng tại chỗ, để mặc cho bố tôi giành lấy hành lý trong tay.
Tôi liếm môi, hỏi: “Bố, bố quên Lâm Vũ Hàng rồi sao?”
“Không quên không quên, thủ khoa đại học, sao bố quên .”
Tôi thở phào: “Vậy bố cũng không phản đối tụi con nhau chứ?”
Bố tôi im lặng mất một phút, rồi nở nụ thản nhiên: “Con bố còn biết rồi cơ đấy.”
Ánh mắt bố có chút ghen tị khi sang Lâm Vũ Hàng.
Lên chiếc Rolls-Royce của bố tôi, tôi với Lâm Vũ Hàng: “Đưa cậu về trước nhé.”
“Không sao đâu, cậu thả tôi ở ga tàu điện ngầm là .”
“Đúng rồi, cậu ấy đúng, người trẻ nên đi lại nhiều hơn.” Nói xong, bố tôi nhấn chân ga, muốn lao ngay đến ga tàu điện ngầm.
Đến ga tàu điện ngầm, bố tôi dừng xe lại, ánh mắt đầy hào hứng chằm chằm vào Lâm Vũ Hàng.
Dưới ánh mắt nồng nhiệt đó, Lâm Vũ Hàng vẫy tay chào tôi rồi xách hành lý bước đi.
Vừa đặt hành lý xuống, xe lập tức phóng đi như tên bắn.
“Bố không thích Lâm Vũ Hàng à?” Tôi hỏi thẳng.
Bố tôi không trả lời.
Mãi sau, ông mới nghiến răng : “Không xin phép tôi mà dám cuỗm đi bông cải quý của tôi. Vừa rồi là tôi nể mặt con nên không dạy cho cậu ta một trận.”
Sự ngưỡng mộ lúc trước của bố đâu rồi nhỉ?
Tôi: “…”
12
Dù bố tôi không thích Lâm Vũ Hàng, vì tôi thích, ông đành phải nhượng bộ.
Ông với tôi: “Con , bố không can thiệp vào chuyện đương của hai đứa, phải biết giữ chừng mực, chuyện gì cũng phải từng bước một, hiểu chưa.”
Ông rất mơ hồ, tôi đều hiểu cả.
Tôi và cậu ấy nhiều lần hứa với bố.
Thật ra, Lâm Vũ Hàng rất tôn trọng tôi.
Từ khi nhau đến nay, chúng tôi chỉ dừng lại ở những hành như hôn nhau, ôm nhau, nhấc bổng nhau, chứ chưa hề vượt qua giới hạn.
Chỉ có một lần, khi chúng tôi đi khảo sát ở ngoài trường, gặp phải trận giông bão lớn, khiến sạt lở núi, không thể quay về , nên phải tạm thời nghỉ ở một nhà nghỉ gần đó.
Vì chỉ còn lại một phòng, chúng tôi đành chia sẻ cùng nhau.
Nhà nghỉ nhỏ thậm chí không có nước nóng, Lâm Vũ Hàng bèn ra chỗ chủ nhà đun nước, đi đi lại lại vài lượt.
Thấy cậu ấy cũng đã mệt cả ngày mà vẫn chăm sóc tôi, tôi thực sự áy náy.
Cậu ấy chỉ : “Nhanh tắm đi, kẻo cảm lạnh.”
Đêm hôm ấy, tôi ngủ một cách an tâm, còn cậu ấy lại thức trắng.
Cửa nhà nghỉ cũng bị hỏng.
Tôi rất muốn với bố rằng: “Hồi nhỏ, bố cưng chiều, thương, bảo vệ con. Giờ đây, sẽ có một người khác cũng sẽ cưng chiều, thương và bảo vệ con như .”
Con không bố thất vọng đâu.
Bốn năm trôi qua thoáng chốc đã hết.
Khi chúng tôi tung mũ cử nhân lên trời, trong lòng dâng lên cảm giác tiếc nuối tuổi trẻ không bao giờ trở lại.
Cậu ấy gật đầu lạnh nhạt.
Ngay khi tốt nghiệp, cả tôi và Lâm Vũ Hàng đều việc tại một viện nghiên cứu.
Ừ, chúng tôi nghiên cứu về vũ trụ.
Bốn năm sau khi đi , chúng tôi kết hôn.
Con duy nhất của ông lấy chồng, bố tôi không ngần ngại dâng tất cả những điều tốt đẹp nhất vào tay tôi.
Nhưng tôi và Lâm Vũ Hàng từ chối.
Chúng tôi đơn giản nhau, tự nhiên kết hôn, một căn nhà, hai người, ba bữa cơm, bốn mùa trọn vẹn, là đủ.
Sau những giờ việc bận rộn, chúng tôi có thể ngồi bên nhau, tựa vào nhau, ngồi trên ban công, ngắm mây trôi, ngắm ánh tà dương, ngắm trạm vũ trụ của tổ quốc mình ở chân trời xa kia.
Bố tôi biết rằng những gì chúng tôi đang nghiên cứu là rất vĩ đại.
Ông đưa cho tôi một chiếc thẻ, bảo rằng: “Bất kể con gì, bố đều ủng hộ.”
“Bố ơi, cảm ơn bố.”
“Con bé ngốc.”
Bố tôi ngẩng đầu trời:
“Hồi đó bố chỉ là một đứa trẻ mồ côi chẳng có gì, sống nhờ vào việc nhặt rác kiếm sống. Rồi bố gặp mẹ con, vừa đã ngay. Lần đầu thấy bà ấy, bố đã tưởng tượng ra cả cuộc đời hai người. Con biết không, thật ra kỳ nghỉ hè năm đầu đại học, Lâm Vũ Hàng đã từng tìm đến bố.”
“Hả?” Tôi ngạc nhiên.
“Cậu ấy với bố, từ cái đầu tiên, cậu ấy đã nhận định là con. Cậu ấy muốn mình trở nên đủ xuất sắc, đủ mạnh mẽ để bảo vệ con. Cậu ấy , cả đời này cậu ấy chỉ muốn đi cùng con mà thôi.”
“Cậu ấy thật lòng lắm. Nói những lời ấy, cậu ấy giống y như bố ngày xưa, vì thế bố đã chấp nhận cậu ấy từ lúc đó.”
Tôi bật : “Ai bảo con là con bố chứ. Nhãn quan chọn người của con là số một rồi.”
Buổi tối, Lâm Vũ Hàng đến đón tôi.
Tôi tít mắt, quàng tay qua cổ cậu ấy: “Cậu muốn đến căn cứ bí mật không?”
Ánh mắt cậu ấy dịu dàng như gió xuân “Được thôi.”
Tôi đào lên một cái chai, bên trong có tờ giấy Lâm Vũ Hàng từng viết.
Trên tờ giấy viết:
Lâm Thư Duệ, tôi thích cậu.
Quãng đời còn lại, chỉ mong cùng cậu, chia sẻ ánh chiều tà và ngắm hoàng hôn rực rỡ.”
Con mèo của Schrodinger.
[Toàn văn hoàn.]
Bạn thấy sao?