Chỉ đến khi Hòa Dương kịp thời nắm lấy cổ tay ông, tôi mới giật mình lùi lại vài bước.
“Hèn chi bố mẹ luôn thiên vị Duyệt Duyệt.” Tôi lẩm bẩm.
Hóa ra tôi không phải con ruột của bố…
Vậy nên bố mẹ mới khắt khe với tôi ở mọi mặt, dạy tôi phải nhường nhịn em.
Bố gần như xem tôi như một người giúp việc cho em mình.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi siết chặt tay thành nắm .
“Đó là chuyện của thế hệ trước, không liên quan đến con.”
“Từ trước đến nay, con chân thành hiếu thảo với bố mẹ, bố mẹ đã lợi dụng con, biến con thành người phục vụ cho Duyệt Duyệt. Bố mẹ thật ghê tởm.”
“Giờ bố mẹ có thể chăm sóc cho Duyệt Duyệt, con sẽ rời đi.” Tôi mỉm lạnh nhạt, “Và sau này đừng đến tìm con nữa, vì bố mẹ chưa bao giờ xem con là con, nên con cũng không có người bố mẹ như .”
“Cút đi, chúng tao chẳng cần đến một đứa con hoang! Đồ phản bội!” Bố hét lên, thu hút ánh của mọi người xung quanh.
Những ánh mắt tò mò, xen chút cợt như những mũi tên lạnh đâm vào tôi.
12
Đây chẳng phải lần đầu.
Vì Duyệt Duyệt, họ trách mắng tôi trước mặt bao người.
Họ biến tôi thành trò , tôi đỏ mặt, bối rối, để người qua đường dừng lại và nhạo.
Trong một thời gian dài, tôi đã sống trong sự tự ti.
Tôi nghi ngờ rằng mình chưa đủ tốt nên bố mẹ mới ghét bỏ mình.
Tôi chăm sóc Duyệt Duyệt không chỉ vì thương mà còn vì muốn bố mẹ hài lòng.
Sau khi đi , qua giới thiệu của trưởng khối, tôi quen Hòa Dương.
Anh dần kéo tôi ra khỏi sự tự ti méo mó này.
Nhớ lại buổi hẹn đầu tiên, tặng tôi chiếc vòng Pandora hình ngôi sao.
Tôi buột miệng : “Em em chắc sẽ rất thích.”
Anh nghiêm túc bảo: “Anh tặng em, không phải em em.”
Sau khi kết hôn, tôi dần hiểu rằng mình không thua kém ai, mình xứng đáng thương.
Vì , tôi sẽ không để bản thân chịu đựng sự sỉ nhục này nữa: “Bố à, xin bố đừng hét trong bệnh viện, và điều bố bị cắm sừng cũng chẳng cần hét to thế đâu.”
Mọi người đồng loạt quay sang bố với ánh mắt hiếu kỳ.
Mặt bố đỏ bừng, lao nhanh vào phòng bệnh.
Mẹ chỉ tôi một cái, rồi vội vàng theo ông vào trong.
Hòa Dương ôm chặt tôi: “Biết sự thật cũng tốt, vợ à, từ giờ em không phải buồn vì sự thiên vị của họ nữa.”
Tôi gật đầu: “Chúng ta về nhà thôi.”
13
Tôi tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc sau cú nhảy của Duyệt Duyệt.
Nào ngờ một tuần sau, ta lại tìm tôi.
“Em đã nghĩ kỹ rồi, chị à, em sẽ buông bỏ rể.”
Cô ngây thơ.
Nhưng tôi cảm thấy giống như một quả táo đỏ có độc.
Cô nhảy xuống mà chẳng hề hấn gì.
Cô vẫn là công chúa nhỏ trong lòng ba mẹ.
Còn tôi thì biết mình chỉ là sản phẩm của mối ngoài luồng của mẹ.
“Ngày em nhảy xuống, chị đã biết sự thật về mình, chị trở thành đứa trẻ không có cha mẹ, em có biết không?”
Tôi hỏi, dù tôi đã biết trước câu trả lời.
“Chị nghe như đang trách em …” Cô chớp mắt, bắt đầu liên tục.
“Tất cả là lỗi của chị và rể… Từ nhỏ đến lớn chưa từng có thứ gì mà em không có , em thật sự không cam tâm…”
“Nếu rể ngoan ngoãn thích em, em sẽ không cần viết bài tâm sự kia.”
“Nếu chị đọc bài và lập tức nhường ấy cho em, em sẽ không phải nhảy lầu.”
“Nếu em không nhảy lầu, bố mẹ sẽ không giận mà tiết lộ thân phận của chị, như thế chị sẽ không mất bố mẹ.”
Cô ta mỉm rạng rỡ hơn.
Tôi cũng đáp lại bằng một nụ : “Em biết không? Bố mẹ thiên vị như , chị đã không cần từ lâu rồi, thật may là bố không phải bố ruột của chị, biết sự thật khiến chị thấy nhẹ nhõm.”
Thấy nụ trên môi ta dần đông cứng lại, tôi thở phào nhẹ nhõm, quay người bước đi.
Nhưng giọng của vẫn vang lên sau lưng, đầy ám ảnh: “Nếu rể biết chị chỉ là đứa con hoang rồi rời bỏ chị, thì chị cũng không thể trách em vì bước tiếp con đường này.”
Tôi dừng bước, quay đầu ta.
Đôi mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ: “Em có thai rồi, là con của rể.”
Bạn thấy sao?