Ác Ý Của Em [...] – Chương 4

Tôi từng rất thương ta, cảm chân thành của tôi đã bị đem cho chó ăn mất rồi, nước mắt của ta không còn có thể khiến tôi lòng.

 

“Nhưng chị à, chị đã hứa với bố mẹ là sẽ chăm sóc em thật tốt mà, chẳng phải chị nên ưu tiên mọi thứ cho em sao?” Cô ta ngẩng đầu lên, thu lại nước mắt, giọng bỗng trở nên lạnh lùng, “Thái độ của chị sao đột nhiên thay đổi nhiều như .”

 

Nhìn vào ánh mắt như một con thú nhỏ đang dò xét, tôi quyết định rõ ràng.

 

“Vì chị biết lý do em muốn dọn vào đây, em không bị cùng phòng lập, cũng không phải vì chị, em thân của chị.”

 

Tôi cũng thẳng vào mắt .

 

“Khi em ra đời, chị tám tuổi, bố mẹ bận rộn, chị từ nhỏ đã bắt đầu chăm sóc em.”

 

“Em là em chị, cũng như là con chị, chị sẵn sàng chia sẻ mọi điều tốt đẹp với em.”

 

“Chỉ trừ người .”

 

“Em không nên trả ơn chị theo cách này, Duyệt Duyệt.”

 

Theo từng câu của tôi, đôi lông mày của từ từ nhíu lại, trong ánh mắt tràn ngập sự hoang mang không hiểu.

 

Rồi ta lắc đầu, bất ngờ, ta đột ngột đặt đũa xuống, chạy về phía ban công.

 

07

 

Cô ta leo lên lan can ban công cao hơn một mét, cơ thể lắc lư theo gió buổi sáng, nước mắt rơi lã chã.

 

“Đúng , em không điều này vì chị, em thích rể. Nếu không thể ở bên ấy, em không muốn sống nữa.”

 

“Từ nhỏ đến lớn, chị là người thương em nhất, chị để ấy lại cho em, không?”

 

“Nếu chị không chịu đồng ý với em, em sẽ nhảy xuống từ đây!”

 

Tôi vội bảo Hòa Dương gọi cứu hỏa, bản thân bước tới an ủi Duyệt Duyệt.

 

“Chị đã rồi, người không thể nhường .”

 

“Em còn trẻ, lại rất xinh đẹp, sau này nhất định sẽ gặp người tốt hơn.”

 

“Em xuống đây trước đi, trên đó thật sự rất nguy hiểm, nếu ngã xuống mà gãy tay chân thì đau đớn cả đời.”

 

Thấy tôi vẫn không chịu nhượng bộ, Duyệt Duyệt giận dữ chỉ vào tôi mắng: “Câm miệng, đồ trà xanh giả tạo!”

 

Tôi sững sờ: “Chị trà xanh ở chỗ nào? Chính em thích chồng chị, chứ không phải chị thích người của em.”

 

“Chị đã thấy bài viết trên diễn đàn rồi chứ? Em cố gửi cho mục tâm sự mà chị hay xem, cố để chị biết em rể.”

 

“Nếu chị thực sự em như con, chị phải tự nguyện từ bỏ chứ? Chỉ thương thôi, đều là giả dối.”

 

Hòa Dương ngắt lời: “Em , em có nghĩ tới kết quả này không? Anh chỉ chị em, ngay cả khi ấy rời xa , cũng sẽ không thích em…”

 

Duyệt Duyệt kích đến mức run rẩy: “Em mới là người thực sự thương và xứng với , tại sao không hiểu?”

 

“Chị em không trẻ đẹp bằng em, không chu đáo, càng không nhiều như em.”

 

“Từ lần đầu đến nhà em, em đã thích , em học hành chăm chỉ thi vào đại học S cũng vì .”

 

“Em thức khuya ngồi trong phòng khách xem phim mỗi ngày, chỉ để đi về thấy có người chờ , có người nấu bát mì cho .”

 

“Anh thích game nào, em cũng chơi theo, chỉ để có chung sở thích với .”

 

“Tất cả những gì em đều vì em chân thành, em đã thích suốt năm năm, có biết không?”

 

Hòa Dương thở dài một hơi: “Phiền em đừng tự cảm nữa. Nghe em những điều này, chẳng có chút cảm gì cả, em hiểu không?”

 

08

 

Trong lúc đó, các nhân viên cứu hỏa đã đến ban công.

 

Nhìn thấy cứu hỏa đã đến, Hòa Dương thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục : “Anh này, em , cho dù em nhảy tám trăm lần, cũng sẽ không thích em đâu, em định diễn trò gì ?”

 

Một lính cứu hỏa ho khẽ, nhỏ giọng : “Tốt nhất là không kích thích ấy quá.”

 

“Ờ,” Hòa Dương gãi đầu, “xin lỗi, đã phiền công việc của các .”

 

Một lính cứu hỏa đưa tay về phía Duyệt Duyệt, từ từ tiến đến: “Có vấn đề gì, chúng ta xuống rồi ngồi lại chuyện nhé.”

 

“Đừng lại gần đây, đến gần là em nhảy ngay!” Duyệt Duyệt hét lên.

 

Nhân viên cứu hỏa dừng lại: “Tôi không tiến lại nữa, em cứ bình tĩnh một chút.”

 

“Trên đời còn nhiều đàn ông lắm, em xuống đây, chúng tôi sẽ giới thiệu cho em người khác.” Nhân viên cứu hỏa trấn an thêm.

 

“Em không cần ai khác, đừng chà đạp lên của em.” Cơ thể Duyệt Duyệt lảo đảo.

 

Tôi siết chặt bàn tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...