Ác Ý Của Em [...] – Chương 3

Sao tin tức truyền nhanh thế... Ba mẹ ở quê lại gọi nhanh thế này.

 

“Sao lại là vết thương nhỏ, mẹ tận mắt thấy đấy, vết thương dài như , máu cứ chảy không ngừng.” Giọng mẹ ngày càng tức giận, “Con sợ mẹ mắng nên mới cố nhẹ nhàng đúng không?”

 

“Nếu Duyệt Duyệt còn là đứa trẻ, em ấy bị thương mẹ trách con, con không có ý kiến, em ấy đã là người lớn, người chịu trách nhiệm chỉ có thể là em ấy! Với lại mẹ biết không em ấy còn...”

 

Tôi định kể hết chuyện cảm của Duyệt Duyệt với Hòa Dương, lại nghĩ không cần thiết để người lớn bận tâm, nên thôi không nữa, “Bọn con đã đến bệnh viện rồi, bác sĩ bảo không sao đâu, mẹ nghỉ sớm đi.”

 

Mẹ còn muốn thêm gì đó, tôi không muốn nghe mẹ trách mắng nữa nên đành ngắt máy.

 

Hóa ra chỉ mới chừng ấy thời gian.

 

Duyệt Duyệt đã đăng hết chín bức ảnh khoe vết thương trong nhóm gia đình.

 

Và cả một bài viết chín ô trên mạng xã hội, trong đó có một tấm chụp góc mặt tôi đang cúi xuống xem vết thương của ta với hai cằm, một bức selfie nước mắt lưng tròng, một tấm toàn thân của Hòa Dương đang đi nộp tiền, sáu bức chụp vết thương từ các góc độ.

 

Chú thích là: Cảm ơn chị xinh đẹp chăm sóc em bị thương, còn rể lo lắng cho em, em phải mau khỏe thôi.

 

Một bình luận từ chung khá nổi bật: “Hai người trông thật xứng đôi.”

 

Duyệt Duyệt trả lời: “Ái chà, đó là rể mình mà.”

 

Ừm, người này tôi kết lúc nào nhỉ… Hình như là đại học của Duyệt Duyệt.

 

Nhìn bức ảnh xấu của mình, cơn giận bắt đầu dâng lên, rồi tôi thấy Hòa Dương cũng cập nhật trạng thái.

 

Hình ảnh là: Một sàn nhà đầy mảnh vỡ của bình thủy tinh.

 

Chú thích là: “Buồn thật, người lớn uống nước vỡ bình còn cắt cả chân, có lẽ tiểu não phát triển kém, vỏ đại não thiếu nếp gấp.”

 

Anh ấy còn tự bình luận đầu tiên: “À, về em vợ tôi đấy.”

 

Một lát sau, Duyệt Duyệt đã xóa bài viết của mình.

 

Thật là một cuộc chiến không khói súng.

 

Không hổ danh là học bá luôn đứng nhất từ tiểu học…

 

Tôi không khỏi Hòa Dương với vẻ ngưỡng mộ, ấy nháy mắt với tôi.

 

“Mai không phải đi , hay là chúng ta tiếp tục…”

 

06

 

Sáng hôm sau, trên bàn ăn sáng.

 

Duyệt Duyệt lần thứ ba than đau chân, và với ánh mắt rưng rưng, Hòa Dương.

 

Cuối cùng, tôi đã chuẩn bị sẵn lời : “Duyệt Duyệt à, để rèn luyện tính tự lập của em, chúng tôi quyết định đưa em về trường ở.”

 

Duyệt Duyệt bỗng chấn , ánh mắt lấp lánh và giọng trở nên gay gắt: “Nhưng cùng phòng của em bắt nạt em mà.”

 

“Chị sẽ trao đổi với giáo viên hướng dẫn của em, để đổi phòng cho em,” tôi dịu dàng .

 

“Kỹ năng giao tiếp cũng là một khóa học quan trọng, không thể trốn tránh,” Hòa Dương tiếp lời.

 

Duyệt Duyệt bắt đầu than thở với vẻ ấm ức:

 

“Có lẽ em thật sự là người đáng ghét. Bạn cùng phòng khinh ghét em, giờ đến cả hai người cũng ghét em.”

 

“Tất cả là lỗi của em, em vụng về mình bị thương, khiến hai người ghét bỏ, em thật sự ghét chính mình.”

 

“Em biết mình đang sống nhờ, nên phải cố gắng để chị và rể quý mình, em thật sự không có thủ đoạn để mọi người thích.”

 

“Em đã cố gắng rồi, rể ngày càng lạnh nhạt với em, giờ ngay cả chị cũng bắt đầu ghét em. Em thật sự không biết phải sao.”

 

Cô ta tôi với ánh mắt cầu cứu, trong mắt ngập tràn sự kỳ vọng, như thể đang chờ tôi : Hãy ở lại đi, chúng tôi sẽ không đuổi em nữa.

 

Không, tôi sẽ không như thế nữa.

 

Em thân của tôi, giờ đây tôi chỉ cảm thấy - ghê tởm.

 

“Đúng , Hòa Dương thực sự không thích em, hy vọng em về trường ở. Em hiểu chuyện như , nhất định sẽ vì sức khỏe tinh thần của ấy mà chịu về trường, phải không?” Tôi thuận theo lời em .

 

“Anh rể, thực sự hy vọng em về trường ở sao?” Cô quay sang Hòa Dương, thật ra rất dễ thương, khi chuyện, lông mi của rung lên như đôi cánh bướm.

 

“Đúng , em ở nhà, chị và có chút bất tiện,” ấy tôi và tiếp tục, “bất tiện trong việc tạo người.”

 

Cô ta không thêm, chỉ cúi đầu, lặng lẽ và nhai thức ăn, nước mắt rơi lã chã.

 

Tuổi thanh xuân rơi lệ, mà xót xa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...