“Ừ ừ, đồng ý cả hai tay hai chân.” Hòa Dương nằm trong chăn vẫn đang chơi game.
“Sao không thẳng với em, để em bị bịt mắt như một đứa ngốc.” Tôi đưa tay nhéo tai ấy.
Hòa Dương bỏ điện thoại xuống : “Nói sao đây, vì em nhỏ của em nấu cho bát mì, tặng cái ô, còn rủ hơi game, nên nghi ngờ em nhỏ năm hai đại học của em đang để ý đến nhan sắc của .”
Anh ấy xích đầu lại gần, mái tóc vừa gội mềm mượt như cún con: “Anh thế em có tin không?”
Thấy tôi không đáp, ấy lại giả giọng tôi : “Ái chà, Hòa Dương, đừng bắt nạt em em.”
Tôi bực bội đưa tay bịt miệng ấy, lại bị ấy nắm lấy cổ tay.
“Nếu sau này con chúng ta giống em, ngốc nghếch thì sao đây?” Giọng ấy bỗng trầm xuống, ánh mắt lấp lánh trong ánh đèn ngủ mờ nhạt, “Hay là chúng ta sinh một đứa xem sao.”
Nhìn gương mặt ấy dần áp sát, không khí bắt đầu nóng lên.
“Á—”
Tiếng hét chói tai từ phòng khách cắt ngang chúng tôi.
Duyệt Duyệt có lẽ gặp chuyện gì rồi…
Tôi hốt hoảng lao ra khỏi phòng ngủ đến phòng khách, Hòa Dương cũng theo sau.
04
Chỉ thấy chiếc bình thủy tinh đựng nước chanh vỡ nát trên sàn.
Duyệt Duyệt ngồi trên sàn, mắt ngấn lệ ôm lấy chân trái, miệng liên tục kêu đau, vết thương bị mảnh kính cắt qua đang rỉ máu.
Tôi vội vàng băng bó vết thương, suýt nữa đã buột miệng : “Hòa Dương, giúp em cõng Duyệt Duyệt đến bệnh viện.”
Lúc này tôi đổi cách : “Để chị đỡ em dậy, chúng ta đi bệnh viện.”
“Em đau quá đứng không nổi, chị ơi, chị thấp hơn em nhiều, không đỡ nổi em đâu, mệt chị thì sao.”
Cô ta ngượng ngùng Hòa Dương, “Anh rể khỏe mạnh, là biết có sức, để rể cõng em đi.”
Mặt Hòa Dương nhăn lại: “Ui, em trông nặng lắm, cõng không nổi đâu.”
“Em đâu có, em cao hơn chị cả cái đầu, cân nặng cũng chỉ ngang chị thôi.” Duyệt Duyệt ấm ức, đôi mắt lại đỏ hoe, lời lại quay về tôi, “Em thật ngưỡng mộ chị, người nhỏ, có tăng cân cũng khó vượt quá 100 cân.”
Câu này ra, trước đây tôi chỉ nghĩ còn nhỏ, không biết cách chuyện, giờ mới phát hiện mỗi câu của đều đầy ẩn ý, khéo léo chê bai tôi.
Tôi lắc đầu bảo: “Không đâu, Duyệt Duyệt, em đúng là mập lên rồi, trông nặng và cồng kềnh lắm. Giảm cân đi, không thể béo thêm nữa đâu.”
Hòa Dương vòng tay qua cổ tôi, với Duyệt Duyệt: “Dù dáng em không đẹp bằng chị em, cũng đừng ghen tị, càng không nên tự ti nhé, vì ở độ tuổi của em điều quan trọng nhất là học tập tốt.”
Cô ta há miệng, hồi lâu không câu nào.
Hòa Dương đột nhiên đập tay lên trán: “À, có cách rồi.”
Anh quay vào bếp lấy chiếc xe đẩy nhỏ dùng để đi chợ của chúng tôi, liên tục ra lệnh như đạn bắn.
“Mau mau mau, Duyệt Duyệt, ngồi lên ghế đi.”
“Nhanh lên, nhấc chân lên.”
“Đúng rồi, bám chắc nhé.”
Duyệt Duyệt ngơ ngác theo chỉ dẫn ngồi vào chiếc xe đẩy nhỏ.
Khay dưới của xe chỉ rộng khoảng ba, bốn mươi centimet, chỉ đủ để ngồi.
Nên Duyệt Duyệt ngồi trong tư thế hai chân co lại lơ lửng giữa không trung, trông khá buồn .
Hòa Dương lại quay sang chỉ huy tôi: “Còn không mau đẩy em không tự chăm sóc mình của em xuống thang máy, đi lái xe, không mau đến bệnh viện thì vết thương sẽ lành mất.”
Những câu này khiến tôi mãi, chỉ là dù gì Duyệt Duyệt cũng bị thương, không phải lúc để .
Nghĩ lại, vừa tính đưa Duyệt Duyệt về trường ở, chân ta đã bị thương, thời điểm thật trùng hợp.
05
Bác sĩ xử lý xong vết thương cho Duyệt Duyệt, không có vấn đề nghiêm trọng.
Về đến nhà, Hòa Dương lại lấy chiếc xe đẩy nhỏ ra.
Mặt Duyệt Duyệt thoáng biến sắc, quay sang với tôi: “Chị dìu em.”
Bác sĩ : “Tự đi cũng không sao đâu, .”
Duyệt Duyệt nhắm mắt lại, ôm lấy tay tôi: “Em ôm tay chị nhé.”
Vất vả lắm mới đưa ta về nhà, Hòa Dương đi dọn sàn, tôi đưa Duyệt Duyệt vào phòng nghỉ ngơi.
Cuối cùng tôi cũng nằm trên giường.
Điện thoại tôi đột nhiên reo liên tục, mẹ tôi gọi đến gần chục cuộc.
Tôi vội bắt máy.
“A, con chăm sóc em kiểu gì thế, không phải đã bảo con phải xem em là ưu tiên hàng đầu sao.” Mẹ trách móc tôi như mưa lạnh trút xuống, “Sao lại để em ở nhà con mà vẫn bị thương?”
“Đừng lo, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Tôi đáp.
Bạn thấy sao?