Ác Ý Của Em [...] – Chương 1

Tôi thấy một bài viết tìm kiếm sự giúp đỡ về cảm trên mạng.

 

Nội dung là em rể, và tìm cách sao để rể chấp nhận mình.

 

Tôi tiện tay đưa bài viết cho chồng tôi ngồi bên cạnh xem.

 

Anh ấy lặng lẽ đọc trong một phút, rồi với tôi:

 

"Chẳng lẽ em không nhận ra đây là em của em sao?"

 

01

 

Vừa dứt lời.

 

Em từ trong bếp bước ra, trên tay cầm một đĩa cherry vừa rửa sạch.

 

Quả cherry rất to, rất tươi, nước ngọt tràn đầy.

 

Cô ấy đưa đĩa đến trước mặt tôi, giọng ngọt ngào: “Chị, ăn cherry vừa rửa đi nào.”

 

Tôi đưa tay lên nhón lấy một quả, còn chưa kịp đưa vào miệng.

 

Cô ấy đã nhón một quả khác và định đưa cho chồng tôi, rể của ấy - Hòa Dương.

 

Hòa Dương giơ tay chặn lại, quả cherry căng mọng rơi xuống sàn, vỡ nát, nước nhuộm đỏ viên gạch men trắng.

 

Cô chu môi trách móc tôi: “Chị xem rể kìa, lãng phí thức ăn quá.”

 

Theo thường lệ, tôi sẽ bảo: “Hòa Dương, nhường nhịn em em một chút đi.”

 

Lúc này, tôi chợt nhận ra những điểm khác biệt tinh tế trong tác của , liền hỏi: “Duyệt Duyệt à, sao em không đút cho chị?”

 

“Vì em không thể để chị trở nên lười biếng hơn !” Duyệt Duyệt thuận tay ngồi xuống chiếc ghế sofa còn trống bên cạnh Hòa Dương.

 

hì hì và bảo tôi: “Chị xem, chị chẳng thích việc nhà, mọi việc đều để rể , càng ngày càng lười, như không tốt cho sức khỏe đâu.”

 

Hòa Dương quay lại tôi, nhướng mày như thể muốn : Cuối cùng em cũng nhận ra rồi sao? Cô nàng ngốc.

 

Sau đó quay sang Duyệt Duyệt và : “Anh thích vợ lười, thích việc nhà, sẵn lòng.”

 

Rồi vỗ tay áo đứng dậy vào phòng việc để chơi game.

 

Duyệt Duyệt giận dữ bóng lưng của Hòa Dương, khịt mũi một cái rồi bắt đầu nhồi cherry vào miệng liên tục.

 

Từ nhỏ đã thế, khi không vui là ăn liên tục.

 

Tôi thăm dò hỏi: “Duyệt Duyệt à, chị nhớ tuần trước em bảo là có buổi sinh hoạt câu lạc bộ ở trường vào thứ Tư, cụ thể là gì thế?”

 

Cô chu môi : “Đi công viên để nướng thịt, đột nhiên trời mưa to, mọi người đều chẳng còn tâm trạng ăn uống.”

 

Ngay khoảnh khắc nghe câu trả lời, đầu óc tôi như nổ tung.

 

Câu trả lời của ấy khớp với nội dung của bài viết kia.

 

Cô dừng lại, tôi một lúc rồi : “Đừng nhắc đến hôm đó, em không vui.”

 

Đương nhiên là không vui rồi, bài viết hôm đó đã cất công mang ô đến cho rể, từ công viên đến công ty ấy hơn mười cây số.

 

Cuối cùng, rể tiện tay đưa chiếc ô mà tặng cho đồng nghiệp, còn bảo tự về bằng tàu điện ngầm.

 

Vì thế mà cảm thấy bị tổn thương.

 

Đây chính là em mà tôi luôn thương, bảo vệ từ nhỏ.

 

02

 

Tôi không nhận ra bài viết đó là do Duyệt Duyệt viết, bởi vì cách miêu tả về tôi.

 

Trong bài viết, tôi là một người:

 

Lớn tuổi, thấp bé, còn hói đầu.

 

Tính nóng nảy, không biết quan tâm đến người khác, lười biếng và không việc nhà đàng hoàng.

 

Học vấn thấp, thiếu văn hóa, hoàn toàn không có chủ đề chung với chồng.

 

Tôi tự nghĩ mình không tệ đến mức đó…

 

Tôi quả thật là kiểu nhỏ nhắn, tóc mỏng và mềm, chưa đến mức hói đầu.

 

Công việc là giáo viên tiểu học, cũng không đến mức học vấn thấp, thiếu văn hóa.

 

Bỏ qua những miêu tả về tôi, phần miêu tả về Hòa Dương lại khá chân thực—

 

Cao ráo, đẹp trai, tính dịu dàng và hài hước.

 

Tốt nghiệp đại học 985 ở thành phố S, hiện là quản lý cấp trung của một công ty tư nhân.

 

Điểm trừ duy nhất là thích chơi game.

 

Bài viết còn rằng ấy rất thương rể, việc vất vả, tăng ca về nhà lại không có bát mì để ăn, vì lúc đó chị đã tự mình đi ngủ từ lâu.

 

Đúng là tôi không thức chờ Hòa Dương, vì ấy bảo tôi không cần chờ, ấy sẽ đau lòng đấy.

 

Qua những miêu tả này, tôi cảm nhận sự ghét bỏ mà dành cho tôi.

 

Cũng như, cảm sâu nặng mà dành cho Hòa Dương.

 

Tôi cầm điện thoại dần tối màn hình, cảm giác buồn nôn từ từ dâng lên.

 

03

 

“Tôi thật ngu ngốc, thật sự…”

 

Buổi tối tôi nằm trên giường thở dài, “Duyệt Duyệt rằng bị cùng phòng lập, em mới bảo ấy dọn về nhà ở, không ngờ ấy lại có ý đồ này. Mai em sẽ đưa Duyệt Duyệt về lại trường!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...