Ác Quỷ Trong Hồi [...] – Chương 7

Cô ấy hơi ngẩn ra, tôi chăm .

“Ơ… có phải, Tần Tử Thanh không?”

“…”

Tôi khá ngạc nhiên khi ấy lại biết tên tôi, liền nhướng mày lên.

“Trời ơi, cậu không nhớ tôi à? Lớp 11-3 trường Trung học Dũng Châu đây! Tôi là Lâm Hiểu Đồng, chúng ta là học cũ mà!”

“…”

Khi lần đầu nghe ai đó nhắc lại chuyện thời trung học, tôi theo phản xạ rụt người lại.

Nhưng đồng thời, lại có một cảm giác rất xa lạ.

Tôi cố gắng tìm kiếm trong ký ức những gương mặt đã từng bắt nạt mình, … tôi không thể nhớ ra.

Chỉ là một mớ hỗn loạn, đường nét khuôn mặt của mọi người như bị trộn lẫn vào nhau.

“Chậc, hồi trung học chúng ta chơi với nhau vui lắm mà! Tôi còn ngồi bàn trước cậu, chia bao nhiêu đồ ăn vặt cho cậu, cậu không nhớ tôi sao?”

“Hồi đó cậu chẳng phải rất thân với Thẩm Duệ Hân sao, à đúng rồi, còn cả trai ấy nữa, Thẩm Diên Chi.”

“Bây giờ cậu vẫn còn bên Thẩm Diên Chi chứ? Hồi đó hai người đúng là một cặp trời sinh luôn ấy…”

“Chỉ tiếc là, cậu chuyển trường từ năm lớp 11, chúng ta còn chưa kịp chụp ảnh tốt nghiệp, ai cũng rất quý cậu mà…”

Đầu tôi như đang ong ong kêu.

Rõ ràng là tôi đang đứng đây, lắng nghe những lời của người phụ nữ trước mặt, ngay khoảnh khắc đó, tôi như mất đi ý thức.

Thẩm Duệ Hân, Thẩm Diên Chi.

Người thân nhất.

Người tôi thích nhất.

Một vài ký ức vỡ vụn như đất khô nứt nẻ, tiếng ồn trong đầu che lấp hết mọi âm thanh.

Tôi chỉ đứng ngẩn ra, sau đó đột nhiên chạy thẳng về phòng.

Dường như có giọng phụ nữ gọi tôi từ phía sau, tôi không để ý.

Căn phòng tôi và Thẩm Diên Chi ở là loại giường đôi, hành lý bừa bộn trên sàn, đèn ngủ trên đầu giường lắc lư nhẹ.

Tôi ôm lấy đầu mình, dần dần co lại trong góc phòng.

Hít vào, thở ra.

Tôi cố trấn tĩnh, không để bản thân run rẩy, sau đó lấy điện thoại ra từ trong túi.

Nhưng tay tôi không cầm vững, rơi điện thoại xuống sàn.

Tôi nằm sấp xuống, mở thanh tìm kiếm và gõ từ khóa về trường Trung học Dũng Châu.

Lọc tin tức theo thời gian.

Ngón tay run rẩy lướt qua từng mục, cho đến khi dừng lại ở một bài thảo luận trên diễn đàn từ nhiều năm trước.

“Tối nay sao có xe cảnh sát đến trường thế nhỉ, có ai không học buổi tối biết chuyện gì không?”

“Đúng , còn có cả xe cấp cứu, lúc đó tôi đang học, thấy từ cửa sổ.”

“Gì cơ, kể chi tiết xem nào?”

“Một nữ sinh bị cáng ra ngoài, toàn thân đầy máu, trông sợ lắm.”

“Học sinh lớp nào, lớp nào ?”

“Cái này không tiện đâu, mà cảnh tượng ấy… trời ơi, không dám nghĩ lại.”

“Đừng úp mở nữa, rốt cuộc là chuyện gì, mưu sát à?”

“Để tôi cho mà nghe, còn đáng sợ hơn cả .”

“Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hay không đây?”

“Tôi sợ ra lại phật ý người khác, thôi bỏ đi, không kể nữa.”

“…”

Thật ra, cũng chẳng có gì không thể ra.

Tôi cúi đầu xuống bụng mình.

Nghĩ lại, hôm đó tôi cứ nghĩ mình đã mang thai.

Kỳ kinh nguyệt của tôi vốn không đều, còn nôn mửa thì là triệu chứng thường gặp của cảm nắng vào mùa hè.

Điều buồn là, tôi thậm chí chưa dùng que thử thai, chỉ tự suy diễn rằng mình có thai.

Không thấy nực sao?

Tôi đã tin chắc rằng mình mang thai.

Nhưng sự thật là.

Tôi vốn không thể nào mang thai nữa.

21

Con người là một sinh vật rất khó đối mặt với nghịch cảnh.

Tôi nghĩ, thực ra, trong rất nhiều khoảnh khắc trước đây, tôi đều tự lừa dối chính mình.

, khi nhớ lại sự thật, đầu óc tôi mới rối tung lên như muốn nổ tung.

Tại sao ký ức của tôi luôn đứt quãng?

Tại sao hôm đó tôi nhớ việc Thẩm Diên Chi dí đầu thuốc lá vào tôi, lại không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra sau đó?

Tại sao Thẩm Diên Chi cứ chăm chăm bắt tôi uống ly sữa đó?

Tại sao Tạ Ý Liễu và Tống Hữu Tinh lại xuất hiện một cách mơ hồ như ?

Tại sao bè của ta đều gọi tôi là… đồ thần kinh?

Mùa hè năm lớp 11, tiếng ve râm ran vang vọng, tôi đã trải qua điều tàn nhẫn nhất, đẫm máu nhất, và bạo lực nhất trong cuộc đời mình.

Ban đầu, chỉ là vài người thợ đến trường lắp điều hòa, hỏi tôi đường đi.

Chỉ thôi, tôi chẳng gì cả, chỉ chỉ cho họ con đường đúng.

Rồi bỗng dưng một người trong số họ nhếch mép, kéo tôi vào nhà vệ sinh nam.

Từ ánh đỏ cuối cùng của hoàng hôn đến khi bầu trời đầy sao phủ xuống thành phố.

Trong ba giờ đồng hồ, tôi phải chịu đựng những thứ không thể gọi là nhân đạo.

Đầu thuốc lá đó thật sự là của Thẩm Diên Chi sao?

Những cái tát đó thật sự là của ta sao?

Thứ đổ xuống đầu tôi, thật sự là sữa sao?

Sau này, tôi nghe cảnh sát rằng, trong đám cặn bã đó, có người đã sử dụng ma túy nên mới ra chuyện kinh khủng như .

Sau cùng, họ đều bị bắt hết, phải không? Nhưng tôi thì mỗi ngày ngồi trong phòng bệnh, khóc đến cạn nước mắt.

Tôi khóc đến mức không còn sức để khóc nữa, mỗi ngày vào gương và ngắm những vết thương trên cơ thể mình.

Khi đó, Thẩm Diên Chi là trai tôi.

Nhưng tôi phải đối mặt với ta như thế nào đây?

Một người như tôi, sao có tư cách để đứng trước ta?

Tôi thực sự không thể chuyện với ta, tôi thực sự hy vọng ta sẽ rời bỏ tôi.

Thật sự, đừng tôi nữa, một người tốt như Thẩm Diên Chi, tôi đã không còn xứng đáng từ lâu.

Tôi là một người nhút nhát, yếu đuối.

Cuối cùng, tôi chọn cách trốn tránh để giải quyết mọi vấn đề.

Nếu Thẩm Diên Chi không muốn rời bỏ tôi, thì hãy biến ta thành kẻ xấu xa đi.

Hãy gán tất cả những thứ kinh khủng tôi đã trải qua lên ta.

Như , chắc chắn ta sẽ không chịu nổi tôi, chắc chắn sẽ có một ngày ta không thể chịu đựng nổi sự tra tấn mơ hồ này.

Giống như Tạ Duệ Hân.

Người thân nhất của tôi, Tạ Duệ Hân.

Tôi tưởng tượng ấy là kẻ đã hành hạ tôi, để ấy rời xa tôi, là đủ rồi.

Tôi chờ đợi Thẩm Diên Chi rời bỏ tôi.

Nhưng tôi cứ nhớ rồi lại quên, hết lần này đến lần khác.

Tôi đã biến thành một kẻ xấu xa đến mức nào.

Anh không cảm thấy ấm ức sao, Thẩm Diên Chi?

Tại sao không rời bỏ tôi, Thẩm Diên Chi?

22

Đến khi nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại, tôi không thể rõ nữa.

Đột nhiên có ai đó ngồi xổm xuống bên cạnh tôi.

Là Tống Hữu Tinh.

Thực ra, Tống Hữu Tinh chỉ là một nhân vật do tôi tưởng tượng ra.

Bây giờ cậu ấy xuất hiện, có lẽ là vì Thẩm Diên Chi không còn ở đây, và tôi cũng không uống thuốc nữa.

Nghĩ kỹ lại, thật ra mọi chuyện đều có dấu vết rõ ràng.

Thuốc đã hòa tan vào sữa.

Ví dụ như sự xuất hiện của Tạ Ý Liễu, là vì tôi đã loạn lên, không chịu uống thuốc, khi thuốc bị gián đoạn, tôi bắt đầu hoang tưởng.

Ví dụ như vào ngày tôi tưởng tượng mình mang thai, Thẩm Diên Chi đã đồng ý không cho thuốc vào sữa tôi uống.

Ví dụ như vào đêm Tống Hữu Tinh dẫn tôi bỏ trốn, tôi đã lén đổ thuốc đi suốt mấy ngày.

Sau đó, Thẩm Diên Chi ép tôi uống thuốc trở lại.

Cơ thể của Tống Hữu Tinh bắt đầu suy yếu dần.

Bởi vì tôi đã dần ngừng hoang tưởng.

Và giờ đây, Tống Hữu Tinh lại bất ngờ xuất hiện, cậu ấy luôn mỉm với tôi.

Nụ của cậu ấy, giống hệt nụ của Thẩm Diên Chi trước đây.

Tôi có cảm giác cậu ấy đang muốn điều gì đó với tôi.

Tôi đi theo cậu ấy, đến chỗ đống hành lý của Thẩm Diên Chi.

Trước đây tôi chẳng buồn quan tâm ta mang những gì, lúc này tôi lại lục tung tất cả một cách điên cuồng.

Cho đến khi tôi tìm thấy một cuốn sổ.

Bìa bằng da.

Trên đó ghi:

“Nhật ký điều trị của Thanh Thanh.”

23

Ngày 11 tháng 5, trời nắng

Hôm nay Thanh Thanh lại mất trí nhớ.

Lần này, ấy tưởng tượng tôi là kẻ từng bắt nạt ấy.

Nói thật, vai diễn tôi nhận mỗi lần đều chẳng tốt đẹp gì.

Thanh Thanh à, em không thể tưởng tượng tôi là người hùng cứu thế của em sao?

Tôi sắp ấm ức chết rồi.

Ngày 12 tháng 5, trời nắng

Dấu đầu thuốc trên cổ tay, thật sự rất đau.

Nhưng nghĩ đến nỗi đau mà em từng phải chịu đựng, tôi còn thấy đau lòng hơn.

Thanh Thanh.

Tôi không lừa em.

Nếu tôi không thể chia sẻ nỗi đau của em, thì việc chịu đựng cùng nỗi đau đó cũng là một cách tốt.

Ngày 15 tháng 5, trời âm u

Hơi tức giận.

Cô nhóc này đúng là gan to, dám đổ sữa lên đầu tôi.

… Mặc dù tôi cũng đã đổ lại lên em.

Vì thuốc hòa tan rất tốt trong sữa, nên tôi thường cho em uống sữa.

Nhưng bây giờ em lại cố không chịu uống nữa.

Không dỗ .

Ngày 18 tháng 5, trời nắng

Hầy, có vẻ vẫn phải cho em uống thuốc thôi.

Tình trạng lại như trước, Thanh Thanh bắt đầu tưởng tượng ra những người không hề tồn tại.

Lần này, nhân vật em tưởng tượng ra là một người phụ nữ tên Tạ Ý Liễu.

Nói mới nhớ, chẳng phải đây là ID em tự đặt cho mình trong trò chơi kiếm hiệp hồi cấp ba sao?

Em còn đặt cho tôi cái tên là Tống Hữu Tinh nữa mà.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...