33 Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi nằm trên chiếc giường mềm mại, chằm chằm lên trần nhà.
Chuyện gì đây?
Đừng với tôi là lại khởi lại lần nữa.
Tôi ôm mặt, không muốn chấp nhận hiện thực.
Nhưng cửa phòng bị gõ, tôi bất đắc dĩ trả lời: “Vào đi.”
Điều khiến tôi bất ngờ là người bước vào lại là Giang Thụy: “Tiểu thư Lâm cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi.”
Còn có tâm trạng trêu tôi, xem ra mọi chuyện đã ổn thỏa.
Tôi nghĩ vẫn mơ hồ ta:
“Cậu là ai?”
Giang Thụy vốn đang bước tới, nghe thì khựng lại, mở to mắt khó tin.
Sau đó, ta khẽ “hừm” một tiếng, biểu cảm lập tức thay đổi, đầy đau buồn, u uất và phẫn uất.
“Quên tôi rồi à?”
Anh ta liếc tôi bằng ánh mắt oán trách, giọng đầy vẻ ấm ức, bước chân vẫn không hề chậm lại.
“Không sao.”
Giang Thụy ranh mãnh, vừa trèo lên giường vừa cởi cúc áo:
“Tôi có thể từ từ giúp nhớ lại.”
Tôi sững sờ không lời nào, đến khi phản ứng lại thì vội đẩy ta ra, chân đạp loạn xạ:
“Cút đi! Sao lại sến súa thế? Định nhập vai tổng tài bá đạo à?”
Giang Thụy không diễn nữa, nằm bẹp trên giường khẽ, sau đó : “Làm gì mà phản ứng lớn thế? Rõ ràng kiếp trước chúng ta còn chuẩn bị kết hôn…”
Câu dừng lại ở đó.
Kiếp trước, đúng vào lễ cưới, tôi đột ngột biến mất như thể tan vào không khí.
Ban đầu, Giang Thụy tưởng tôi bỏ trốn, hoang mang đi tìm.
Nhưng tất cả mọi người đều nghĩ ta bị hoang tưởng, vì hệ thống đã xóa sạch sự tồn tại của tôi trong thế giới này.
Chỉ có Giang Thụy là biết rõ tôi đã từng tồn tại.
Cả tôi và ta đều như sống không bằng chết.
Tôi bị nhốt trong cái nơi quái quỷ đó, không cách nào thoát ra, chỉ có thể Giang Thụy như con rắn mất đầu chạy khắp nơi.
Cả hai im lặng rất lâu. Tôi nằm nghiêng, đối diện với ánh mắt mơ màng của Giang Thụy.
Dường như ta đang chờ tôi gì đó.
Bỗng tôi nhớ ra một chuyện quan trọng, liền nắm chặt tay Giang Thụy, đan các ngón tay mình vào tay ta.
Tôi nghiến răng, từng chữ rõ ràng: “Anh, hình như chưa từng tỏ mà đã lôi tôi đi kết hôn!”
Giang Thụy hét lên oan ức: “Không có!”
“Rõ ràng là không có. Mau bù lại cho đủ quy trình!”
“Được rồi.” Giang Thụy yếu ớt đáp, đôi mắt sáng lấp lánh:
“Vậy tiểu thư trước mặt tôi, có đồng ý vợ tương lai của tôi không?”
“Đó vẫn là cầu hôn mà!”
“Không quan tâm, mau đồng ý.”
“Được , tôi đồng ý.”
34 Hệ thống kỳ lạ kia bị Giang Thụy chỉnh cho đến khi hỏng hẳn.
Nó muốn hấp thụ năng lượng của Giang Thụy, ta lại ném toàn bộ năng lượng của thế giới vào nó, khiến nó nổ tung.
Mọi thứ trở về quỹ đạo, tôi và Giang Thụy cuối cùng cũng có thể bắt đầu cuộc sống đại học.
Trong bốn năm, ta thành công xây dựng đế chế kinh doanh của riêng mình, dùng những thủ đoạn xảo quyệt để hạ bệ một vài công ty đối thủ, sau đó thâu tóm gọn gàng.
Còn tôi sống những ngày tháng nhàn nhã, hạnh phúc.
Thương Thần thật sự tỉnh lại, ta đầy ác cảm với tôi – em từ trên trời rơi xuống – vì tôi không ngu ngốc như Thương Kiều, nên ta sợ tôi cướp lấy công ty.
Ban đầu, tôi không định tranh giành gì, ngày nào cũng phải giả vờ thân thiết khiến tôi chán ngấy.
Cuối cùng tôi và Giang Thụy bàn bạc, cùng nhau gài bẫy ta, khiến ta không bao giờ ngóc đầu lên nữa.
Thương Kiều cũng không chịu thua, loạn khiến cả hai gia đình không yên.
Cha mẹ nuôi tức đến mức không muốn nhận ta con nữa.
Điều này tôi rất hài lòng, chẳng cần phí sức mà mọi chuyện đã tự giải quyết.
Cuộc sống yên ổn kéo dài, tôi bắt đầu suy nghĩ linh tinh.
Nhớ lại chuyện hệ thống rằng Giang Thụy đã từng bị rất nhiều người chinh phục thành công, lòng tôi có chút không thoải mái.
Để tránh mâu thuẫn, tôi trực tiếp hỏi thẳng ta.
Giang Thụy nghiêm túc trả lời:
“Hồi nhỏ tôi ngốc.
Sau năm mười tuổi, không ai thành công nữa.
Sau đó, tất cả đều bị tôi lật ngược.
Nếu không, hệ thống đã chẳng phải dùng đến cách cực đoan là liên kết với em.
Và họ không chỉ chinh phục một khía cạnh, mà còn có: thân, , .
Ban đầu, chỉ cần tôi tin tưởng họ là họ sẽ thành công.
Nhưng về sau, những điều kiện cần phải thỏa mãn dần tăng lên, nên không ai thành công nữa.”
“Thế còn tôi?” Tôi mím môi, nhướng mày hỏi.
“Tôi thỏa mãn điều gì?”
Giang Thụy tựa đầu lên vai tôi, mái tóc mềm mại khẽ cọ qua lại:
“Em chỉ cần thỏa mãn một điều thôi, đó là phải luôn ở bên cạnh tôi.”
35 Cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn không biết hệ thống đó là thứ gì, từ đâu xuất hiện, điều đó cũng chẳng quan trọng nữa.
Dù sao cũng không thể tìm hiểu thêm .
Ở kiếp này, Giang Thụy không còn bị hệ thống quấy nhiễu, cuối cùng đã có một cuộc đời bình thường.
Chỉ là suy nghĩ của ấy ngày càng kỳ lạ, luôn nghĩ đến chuyện gì đó như “giam giữ”.
Tôi không thể hiểu nổi, cũng sẵn sàng chiều chuộng ấy, thậm chí còn hứng thú chọn luôn nơi mà tôi sẽ bị giam.
“Biệt thự này đấy, tựa lưng vào núi, sáng dậy ra ngoài thấy màu xanh mướt, tâm trạng chắc chắn sẽ tốt hơn.”
Giang Thụy: “Sao tôi cảm thấy em còn hứng thú hơn cả tôi thế?”
Đương nhiên rồi, hiếm khi có cơ hội nghỉ dưỡng.
Tôi lại chuyển sang bức ảnh khác: “Chỗ này cũng ổn.”
Sắc mặt Giang Thụy lập tức trầm xuống, ánh mắt bực dọc đến mức như thể sắp hóa thành thực thể:
“Em có thể đổi trợ lý không? Nhìn hắn suốt ngày mắt dính chặt lên người em, phát bực!”
“Từ khi nào chứ? Anh ta chỉ đang quan sát tôi việc để học hỏi thôi. Hiểu rõ sếp là nhiệm vụ cần thiết của trợ lý mà.
Anh phải rộng lượng hơn chứ.”
Tôi ngẩng đầu lên khỏi loạt ảnh biệt thự, giả vờ ngây thơ ta.
Ánh mắt Giang Thụy bốc lửa, khẽ nheo lại: “Tôi không rộng lượng đâu!
Không đổi thì tôi sẽ loạn đấy!” Giang Thụy bắt đầu giở trò vô lại.
Tôi ngơ, vẫy tay gọi ta lại: “Anh thấy cái này thế nào? Giá cũng rẻ.”
Thấy Giang Thụy không nhúc nhích, tôi kéo tay áo ta.
Cuối cùng, ta miễn cưỡng tiến lại gần để .
Khi chọn nhà, tôi nghĩ tốt nhất nên đổi trợ lý thật.
Đồng thời, tìm cho ta một công việc tốt hơn để không chịu thiệt thòi.
Chủ yếu là tôi sợ Giang Thụy nổi điên lại cắn lung tung.
Haizz, cái tính quái gở này, chẳng phải là tôi chiều mà thành sao.
“Thôi rồi, tôi sẽ đổi trợ lý.”
“Thật không?” Giang Thụy lập tức ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập mong đợi.
Tôi xoa đầu ta, “Ừ,” thầm nghĩ, dễ dỗ thật.
Giang Thụy vui vẻ hôn tôi.
Không biết từ lúc nào áo của ta đã rơi xuống.
Tôi cơ thể rắn chắc, các đường nét mượt mà, cơ bắp cân đối không hề khoa trương – một vẻ đẹp mạnh mẽ của người trưởng thành.
Bên ngoài là ánh trăng treo cao, những vì sao tô điểm cho bầu trời đêm.
Về hệ thống Trong vũ trụ này có vô số thế giới, phân loại thành đại thế giới và tiểu thế giới tùy theo sức mạnh của Khí Vận Chi Tử.
Tại Đại Thế Giới số Một, có một nhà khoa học quái dị.
Ông ta tạo ra nhiều hệ thống, giao cho những người chọn để đến các thế giới khác nhau, thực hiện nhiệm vụ “cứu rỗi phản diện.” Bởi nếu giá trị hắc hóa của phản diện quá cao, Khí Vận của họ sẽ vượt qua nhân vật chính và họ sẽ trở thành nhân vật chính mới.
Nhưng khi Khí Vận Chi Tử hắc hóa, năng lượng sẽ hỗn loạn, sự cân bằng bị vỡ, và thế giới cũng sẽ đảo lộn.
Để ngăn điều đó xảy ra, nhà khoa học khởi kế hoạch có tên “Cứu Rỗi Phản Diện.” Tuy nhiên, trong quá trình tạo ra các hệ thống, thường có những sản phẩm lỗi. Những sản phẩm lỗi này sẽ bị tiêu hủy.
“Sản phẩm lỗi số 1038” là một trong số đó, nó đã trốn thoát khỏi trại tiêu hủy.
Một cách bất ngờ, nó thức tỉnh ý thức tự do và tự chỉnh sửa chương trình của mình.
Từ đó, nó bắt đầu lang thang qua các thế giới, hấp thụ năng lượng của Khí Vận Chi Tử để duy trì hoạt .
Giang Thụy vốn chỉ là nhân vật chính của một tiểu thế giới, lẽ ra ấy sẽ có một cuộc đời hạnh phúc bên thanh mai trúc mã Lâm Du.
Nhưng “Sản phẩm lỗi số 1038”, vì tính hiếu kỳ, đã hoại gia đình của Giang Thụy, khiến cha mẹ ấy ly tán và tuổi thơ của đầy u uất.
“Sản phẩm lỗi số 1038” còn phát hiện ra rằng ngay cả nhân vật chính cũng có thể bị chinh phục.
Và cuộc đời họ càng bi thảm, năng lượng của họ càng mạnh mẽ.
Vì , nó càng mọi thứ tồi tệ hơn một người mẹ mắc bệnh tâm thần, một người cha lăng nhăng, tuổi thơ bị bắt nạt vì tính cách lập.
Nó tạo ra những bi kịch không hồi kết.
Sau đó, nó chọn một người đến chinh phục Giang Thụy, từng bước ép sát, quyết hút cạn máu của .
Cuộc đời của Giang Thụy đã bị thay đổi như thế.
Hoàn
Bạn thấy sao?