Lâm Thù, trong bộ đồ thoải mái, chậm rãi đi đến, gọi một tiếng “Ba”.
Sắc mặt ba tôi lại càng thêm trầm xuống, không gì rồi vội vàng bỏ đi.
Nhìn cảnh này giống như chúng tôi mới là một gia đình hòa thuận vui vẻ, còn ba tôi, chỉ là người trò hề.
9
Ba tôi vẫn không từ bỏ việc lấy lòng mẹ.
Trước đây, công ty của ông ấy, thậm chí những bí mật công ty, ông ấy đều giao cho Lâm xử lý, có thể Lâm là người ông ấy tin tưởng nhất.
Nhưng hiện tại, người thân tín này lại phản bội ông, trở thành người của mẹ.
Ở nhà, ông ấy hỏi han ân cần, bên ngoài thì cực lực thể hiện đối xử tốt với mẹ, đầu tư vào các dự án lớn của mẹ.
Nhưng mẹ không d.a.o , bà giả vờ không thấy sự quan tâm của ông, cũng khinh thường lại sự đầu tư của ông.
Ba tôi thật sự nóng nảy, sau khi thấy mẹ Lâm đưa về nhà, ông không thể kiềm chế nữa.
Ông nắm tay mẹ, khóe mắt đỏ lên: “Mộc Tình, thật sự sai rồi!”
“Anh đã đuổi Hứa Hàm đi, mấy ngày nay cũng luôn ở đây bù đắp cho em.”
Ông tiến lại gần, đôi mắt đầy bi thương.
“Nhưng đã nhiều như , mà em lại không lấy một chút, em không thể tha thứ cho sao?”
Tôi vội vã khoác áo ra ngoài, chắn trước mặt mẹ: “Muộn rồi, cảm của ông chẳng qua chỉ là lời suông! Lúc trước ông gì, giờ mới đến đây sao?”
Ba tôi còn muốn gì đó, tôi lại nổi giận cắt ngang: “Lúc trước là mẹ theo đuổi ông, muốn kết hôn với ông, ông đồng ý chỉ để kiếm lợi? Giờ lại như mẹ ép ông , nếu ông không muốn kết hôn, ai có thể ép ông?”
Mượn sự giúp đỡ của mẹ để phát triển sự nghiệp, rồi lại muốn chiếm đoạt tài sản của mẹ, tiếp tục sống cuộc sống viên mãn với người phụ nữ khác.
Trên đời này, ông ấy đã chiếm hết tất cả những lợi ích rồi.
Mẹ tôi xoa xoa mặt tôi đang tức giận, sau đó ném cho ba tôi một phần văn kiện: “Tôi không muốn tiếp tục chơi với ông nữa, chuẩn bị ly hôn đi.”
Đó là giấy thỏa thuận ly hôn.
Ba tôi hoàn toàn không thể tin vào mắt mình, mẹ mà không thể tin : “Em muốn ly hôn với sao?”
“Đừng quên! Lúc trước mỗi ngày em rửa mặt bằng nước mắt, là vì có ở bên, em mới có thể tỉnh táo lại! Anh là người duy nhất trên thế giới này giống hắn, nếu không có , em có thể sống nổi không?”
10
Chú Lâm dùng một chân đạp mạnh vào bụng ba tôi, ông ấy hét lên một tiếng, đau đớn ngã xuống đất.
Mẹ ông từ trên cao xuống với ánh mắt lạnh lùng.
Một lúc sau, mẹ bước lại gần, cúi xuống, dùng tay véo vào mặt ba tôi.
“Quả thật rất giống… Thật sự rất giống.” Mẹ chăm quan sát khuôn mặt ba tôi, lẩm bẩm ” “Tôi cũng không tìm người thứ hai giống như ấy.”
Sắc mặt ba tôi trở nên dữ tợn, khóe miệng gợi lên một nụ đầy mỉa mai.
Nhưng mẹ càng dùng lực vào ngón tay, ánh mắt trở nên lạnh lùng đến đáng sợ: “Đáng tiếc, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ thay thế. Một kẻ thế thân mà thôi, tưởng tôi vì cái gì mà luôn nhượng bộ ?” Mẹ phủi phủi tay, đứng thẳng dậy, ba tôi giãy giụa cố gắng đứng dậy lại bị Lâm một chân đạp mạnh xuống đất.
Bạn thấy sao?