Ác Nữ Trừng Trị [...] – Chương 7

Ba tôi mặt xanh mét: "Vậy là em thật sao? Mộc Tình, lúc trước em không đồng ý kết hôn với , giờ em lại quay ngoắt đi?"

 

Vào lúc này, ngoài cửa lớn vang lên tiếng ồn ào, tiếng khóc lóc của phụ nữ vọng vào.

 

"Phương Mộc Tình, chị đúng là một người phụ nữ độc ác!"

 

"Ngày trước, tôi và Chu Hành đầu ý hợp chị lại chen vào hoại sự nghiệp của ấy, dùng sức ép để buộc ấy kết hôn với chị, cướp đi người tôi !"

 

"Giờ chị còn muốn ép tôi từng bước, chị muốn tôi c.h.ế.t sao?"

 

Bây giờ lại đổi trắng thay đen.

 

Giúp đỡ sự nghiệp là thật ép hôn thì lại là giả.

 

Mẹ tôi đã với tôi, là bà ấy chuyện kết hôn với ba tôi trước trước đó ba tôi mới là người luôn lấy lòng bà.

 

Chu Hân Duyệt cũng ở đó, mắt đỏ hoe, tôi chằm chằm: "Chị, mẹ em và em bây giờ không có gia đình, chỉ muốn có một chút gì đó để sống qua ngày thôi, chẳng lẽ cái đó cũng không sao?"

 

Hai người diễn rất thật, khiến tôi gần như tin vào câu chuyện của họ. Chỉ có tôi biết, những cái gọi là công ty nhỏ đó chỉ là chưa phát triển, một khi có vốn lớn, chắc chắn sẽ kiếm rất nhiều tiền.

 

Mấy người ba tôi đã tính toán chuyện này.

 

Ông ta chắc chắn nghĩ rằng mẹ tôi ông ta như , sẽ nhường tài sản để đuổi người thứ ba đi.

 

Đáng tiếc kế hoạch thất bại.

 

Vì thế, ông ta xé rách mặt mũi của mẹ tôi trước mặt mọi người.

 

Ở giữa sân, không ít người trong giới hợp tác với mẹ tôi đứng xem, nhạo Hứa Hàm, chế giễu ta là người thứ ba rối trước mặt mọi người.

 

Hứa Hàm khóc càng dữ dội, mẹ tôi thấy cũng chỉ thu hút thêm sự ý: "Tôi ký vào văn kiện, tôi tưởng sẽ giao công ty cho , xảy ra vấn đề ở đâu thì tôi không biết."

 

Ba tôi tức giận, định tiến lên một bước thì một người đàn ông đã ngăn lại.

 

Kính mắt có viền vàng, mặc âu phục giày da, trên môi nở một nụ lạnh lùng.

 

Đó là thư ký của ba tôi.

 

7

 

Bước chân của ba tôi dừng lại, không thể di chuyển.

 

“Thư ký Lâm, ?”

 

Một người đàn ông với khí chất nho nhã đi lên phía trước, hoàn toàn chắn trước mặt mẹ tôi.

 

“Thư ký Lâm, lâu rồi không gặp.” Mẹ tôi từ phía sau ta ló đầu ra, trong ánh mắt mang theo sự tinh quái: “Văn kiện của Chu Hành gặp vấn đề, có biết vì sao lại như thế không? À, tôi quên mất, là thư ký riêng của ông ta, những thứ này đương nhiên phải qua tay rồi.”

 

Hứa Hàm không thể khóc nữa.

 

Cô ấy như gặp ma, ánh mắt ngây dại đi.

 

Lâm Tụng Chi là ai? Là thư ký mà ba tôi tin tưởng nhất.

 

Mọi chuyện liên quan đến ba tôi và Hứa Hàm đều ba tôi ít nhiều tiết lộ cho Lâm Tụng Chi.

 

Nhưng hiện tại, người đáng lẽ phải đứng ở phía ba tôi lại đang đứng chắn trước mặt mẹ tôi.

 

Ngay cả người mù cũng nhận ra có gì đó không ổn.

 

Tôi bật một tiếng, Lâm Tụng Chi lễ phép : “Chú Lâm, chào , hôm nay cả có việc không đến , là đã lâu chưa gặp , chắc là ấy nhớ lắm.”

 

Lời mơ hồ không rõ đủ khiến mọi người xung quanh ngập ngừng, không rõ hình.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...