“Vì sao ta và ở bên nhau, lại có thể cả Phương gia trợ giúp? Vì sao trời cao luôn ưu ái ta như thế?”
Mẹ tức giận tát ông một cái thật mạnh.
“Chỉ vì mẹ của là kẻ thứ ba, còn là đứa con riêng không thể để lộ ra ánh sáng. Anh đã c.h.ế.t ấy, còn dám lừa gạt tôi, để tôi sống nhiều năm trong ngu dốt, ngủ chung giường với kẻ đã g.i.ế.c c.h.ế.t người tôi .”
“Hiện tại, tôi hận bao nhiêu thì sẽ rơi xuống địa ngục sâu bấy nhiêu.”
Ba cuối cùng cũng bị áp giải lên xe cảnh sát.
Tội lỗi ông ra cũng đủ để nhận án tử hình.
Chu Hân Duyệt không qua khỏi trên đường đưa đến bệnh viện.
Hứa Hàm biết tin thì phát điên, bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Chu gia bị mẹ thu mua công ty, rơi vào cảnh lụn bại. Đặc biệt là ruột, sau khi náo loạn một trận, cũng bị Lâm đuổi ra khỏi thành phố này.
Đây là điều mẹ kể lại khi thăm ba lần cuối cùng.
Hai mươi năm sau cái c.h.ế.t của Chu Lạc, kẻ điên Chu Hành, bị áp giải ra pháp trường.
15
Chúng tôi chuyển khỏi ngôi nhà cũ.
Mẹ mua một ngôi nhà mới ở một thị trấn nhỏ ven biển.
Mẹ rất vui vẻ.
Lần đầu tiên tôi thấy mẹ từ tận đáy lòng.
Bà chạy chân trần trên bờ cát, hồn nhiên như một thiếu nữ vô tư lự.
Những người khiến mẹ tôi căm hận đã không còn, giờ chỉ còn lại những người thương bà.
Mẹ vừa vừa chạy, rồi Lâm ôm vào lòng.
Hoàng hôn buông xuống trên mặt biển, sóng nước lấp lánh phản chiếu ánh nắng cuối ngày. Chú Lâm lau nước mắt nơi khóe mắt mẹ, nhẹ nhàng :
“Mọi chuyện đã qua rồi.”
Mẹ tựa đầu lên vai ông ấy, giọng khàn khàn đáp:
“Cảm ơn , nhiều năm qua luôn ở bên giúp đỡ tôi.”
“Không, phải là tôi cảm ơn em.” Chú Lâm dịu dàng đáp. “Năm đó, tôi bị vợ cũ hãm đến nợ nần chồng chất, lại còn phải chăm sóc Lâm Thù. Nếu không có em, tôi đã không thể gánh vác nổi.”
Chính lúc này tôi mới biết, sau khi biết ba đã lừa dối mẹ, Lâm đã kiên trì leo lên chức thư ký của ông ấy, âm thầm theo dõi và giám sát mọi hành suốt những năm qua.
Mẹ về phía biển rộng vô tận, trong ánh mắt thoáng chút lưu luyến.
“Tôi chỉ là quá nhớ Chu Lạc, vì muốn học theo ấy, giúp đỡ người khác.”
Người mà tôi chưa từng gặp ấy đã chìm vào lòng biển vẫn sẽ có người tiếp tục thương mẹ tôi.
Thật hạnh phúc biết bao.
Tôi nhặt một nắm cát ném về phía Lâm Thù. Cậu thiếu niên cúi đầu, ăn phải một miệng đầy cát, vội vàng nhổ ra rồi đuổi theo tôi.
“Em thì cứ , ném tôi gì? Tôi là trai em đấy, đồ nhóc con!”
Tôi lè lưỡi mặt xấu:
“Anh không phải trai tôi đâu! Sau này đừng mơ mà dạy dỗ tôi!”
Thấy cậu ấy sắp đuổi tới nơi, tôi liền cắm đầu chạy trên bãi cát.
Tiếc là chân cậu ấy dài hơn, tôi không thoát nổi.
“Thế gọi là dạy dỗ sao?” Cậu ấy vừa thở hổn hển vừa bắt kịp tôi, nhặt lên sợi dây cột tóc mà tôi rơi trên đường chạy: “Mẹ em , em không đi chơi một mình với con trai vào ban đêm, rất nguy hiểm.”
Thích đấy, chỉ là muốn tâm sự với học thôi mà.
Cậu ấy thành thạo buộc tóc lại cho tôi, phủi sạch cát dính trên người tôi.
Dưới ánh hoàng hôn màu cam, khuôn mặt cậu thiếu niên bỗng trở nên dịu dàng vô cùng. Cậu ấy khẽ ngước mắt lên, ánh thoáng chốc rực sáng.
Rồi đột nhiên, khi tôi còn chưa kịp chuẩn bị, cậu ấy đã nắm lấy một nắm cát ném thẳng vào tôi.
“A! Đồ đáng ghét, chờ đấy!”
Từ nay, sẽ không còn đau khổ nào nữa.
Mọi người sẽ sống thật tốt, thật bình yên.
(Hết)
Bạn thấy sao?