13 Góc thứ ba
Trong kho hàng tối tăm, Chu Hành với khuôn mặt hốc hác, râu ria xồm xoàm, vẻ mệt mỏi cả vrrf tinh thần lẫn thể xác hiện rõ.
"Mộc Tình, tôi không muốn mọi chuyện thành ra thế này, là ép tôi." Ông ta rít một hơi thuốc, vào đầu dây bên kia điện thoại.
"Tôi đã đưa Tiểu Hạ tới đây, nếu giúp tôi giải quyết rắc rối của công ty, hủy chứng cứ trong tay , tôi sẽ để con bé quay về. Được không?"
Giọng Phương Mộc Tình vang lên từ đầu dây bên kia: "Chu Hành, thật sự điên rồi."
"Không phải là do ép tôi sao?" Chu Hành bỗng nhiên lớn tiếng: "Tôi không muốn các người, các người cũng là người thân của tôi! Tôi chỉ muốn chút lợi ích từ rồi rời đi. Nếu lúc đó chịu chuyển nhượng tài sản cho tôi, chúng ta đã có thể chia tay trong hòa bình. Nhưng cứ chọc tức tôi, ép tôi đến cảnh này!"
Ông ta hít thở sâu vài lần, sau đó cố gắng bình tĩnh : "Cô theo lời tôi, tôi sẽ giao lại di vật của Chu Lạc cho . Từ nay, tôi và Hứa Hàm sẽ biến mất khỏi cuộc đời . Như chưa?"
Chu Hành như bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, khẩn cầu qua điện thoại.
Nhưng rồi...
"Không đời nào. Chu Hành, sao tôi có thể dễ dàng tha cho ?"
Ánh mắt Chu Hành dần trở nên u ám, cả người như quả bóng bị xì hơi. Vài phút sau, ông ta bật điên dại.
"Được thôi, nếu tôi đã không còn đường sống, tôi sẽ mang theo Tiểu Hạ đi cùng tôi."
Trên một cái ghế, bé bị trói chặt, đầu trùm bao tải, vẫn đang mê man, không hề hay biết chuyện gì sắp xảy ra.
Ánh mắt Chu Hành thoáng hiện lên chút do dự ngay sau đó, sự tàn nhẫn bao trùm đôi mắt ông ta.
Ông ta rút con d.a.o ra, giáng mạnh xuống bé, m.á.u tươi lập tức b.ắ.n tung tóe lên mặt ông ta.
"Mộc Tình, Chu Lạc đã c.h.ế.t dưới tay tôi, bây giờ Tiểu Hạ cũng c.h.ế.t trong tay tôi. Cô vui chưa?"
Ông ta thở hổn hển, hỏi người ở đầu dây bên kia chỉ nghe thấy tiếng mất kiểm soát của Phương Mộc Tình.
"Tiểu Hạ?"
"Chu Hành, Tiểu Hạ đang ở bên cạnh tôi đây. Người mà vừa g.i.ế.c là... Tiểu Hạ nào thế?"
14
Tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên.
Tôi bước theo phía sau lưng mẹ, thấy ba nằm sõng soài trên mặt đất, ánh mắt đờ đẫn, tê liệt. Cạnh đó là Chu Hân Duyệt, cả người toàn m.á.u me, khăn trùm đầu bị kéo xuống.
Cô ta yếu ớt đến mức chỉ còn một hơi thở mong manh.
Trong con hẻm tối tăm đó, tôi và ta đã bị tráo đổi.
Ba không hề nhận ra.
Hiện tại, ông ta đã bị còng tay, bị dẫn đi về phía xe cảnh sát.
Ông dường như không còn tỉnh táo, vừa khóc vừa , rồi thốt lên:
“Mộc Tình… Hứa Mộc Tình, đúng, còn điên hơn tôi, tàn nhẫn hơn tôi.”
“Cô xem, Chu Lạc vốn hiền lành chậm chạp, sao có thể ?”
“Anh ta ngu ngốc đến mức ngay cả tôi, một kẻ chẳng có chút thiện ý với ta, cũng phải mềm lòng lại ác độc đến mức này! Chính khiến tôi g.i.ế.c c.h.ế.t con ruột của mình!”
Dù trong lòng đã lạnh lẽo từ lâu lúc này mắt tôi vẫn đỏ hoe.
Chẳng lẽ từ đầu đến cuối, ông chưa bao giờ coi tôi là con ông sao?
Tôi chỉ là công cụ trên con đường ông tìm kiếm lợi ích thôi sao?
Mẹ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Ba thì vẫn tiếp tục gào lên:
“Tôi chỉ là ghen tị với ta! Tôi chỉ là đố kỵ ta! Vì sao ta chẳng cần gì mà lại có cả Chu gia trong tay, còn tôi chỉ chia chút ít vụn vặt?”
Bạn thấy sao?