Tại bệnh viện.
Uông Tử Thần ở trước cửa phòng cấp cứu đi đi lại lại, đứng ngồi không yên, trong lòng cuộn trào lửa đốt.
Bác sĩ bước ra, ánh mắt u buồn, còn chưa kịp thở đã bị hắn tiến tới túm lấy cổ áo, hỏi dồn dập.
- Sao rồi? Cô ấy sao rồi? Mau trả lời tôi đi!
- Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức. Lúc đưa tới đây, tim của Phương tiểu thư đã ngừng đập, đứa bé trong bụng cũng không giữ .
Uông Tử Thần tay càng siết chặt lấy cổ áo bác sĩ, ánh mắt ngập tràn giận dữ hỏi lại bác sĩ một lần nữa.
- Ông vợ tôi đang có thai sao? Tôi có con rồi?
- Chúng tôi thành thực chia buồn, thai nhi đã 4 tuần tuổi, chết lưu trong bụng mẹ. Xin Ngài hãy nén đau thương.
Uông Tử Thần như chết lặng khi nghe thấy những lời chua chát này từ chính miệng bác sĩ. Lồng ngực hắn quặn thắt lại, đau đớn như bị ai đó cầm dao cứa vào tim, từng nhát từng nhát như cửa sâu vào trái tim hắn đến rỉ máu.
Vậy ra ngày hôm nay Ly Nhi có chuyện quan trọng muốn với hắn hóa ra là chuyện này sao? Cô muốn cho biết sắp cha rồi sao? Nhưng sao lại dùng phương thức đầy đau đớn này để cho hắn biết sự thật chứ?
Có phải Ly Nhi vẫn đang trách hắn vô tâm, trách hắn ngày thường bận công việc không biết cách quan tâm nên mới khiến hắn phải ôm nỗi ân hận này suốt đời không?
Hắn hối hận rồi, hắn thật sự hối hận rồi.
Từ trong phòng phẫu thuật đẩy ra, Ly Nhi của hắn lúc này chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo, trên người Ly Nhi của hắn chỉ đắp duy nhất một mảnh vải trắng, gương mặt hồng hào ngày nào bây giờ chuyển sang màu tím ngắt.
Cô bé của hắn, người vợ của hắn, đứa con chưa kịp chào đời của hắn... chết rồi.
Cả thế giới của hắn sụp đổ rồi, hắn mất hết rồi. Trong một ngày mà hắn phải chịu đựng nỗi đau mất đi hai người thân nhất. Đến tư cách ấy lần cuối cùng hắn cũng không có.
Là kẻ nào? Là kẻ độc ác nào đã nhẫn tâm hủy hoại của hắn, bóp nát trái tim hắn.
Hắn thề, đừng để hắn tìm ra kẻ đó, bằng không hắn sẽ rút xương, lột da, dày vò để cho kẻ đó sống không bằng chết, hắn sẽ bắt kẻ đó phải chịu đựng sự đau đớn thống khổ hơn gấp trăm, gấp ngàn lần những gì kẻ đó đã ra cho Ly Nhi của hắn.
Uông Tử Thần tức giận, đẫm mạnh vào tường, lực đẫm mạnh đến bật máu, máu chảy nhỏ giọt xuống nền nhà.
Tí tách… tí tách... kì lạ là lúc này hắn lại không hề cảm thấy đau đớn một chút nào bằng trái tim không thở nổi trong lồng ngực.
Hắn loạng choạng đứng dậy, hai chân không nghe lời, lập tức ngã quỵ trên đất. Triệu Sơn vội vàng chạy lại đỡ hắn bị hắn gạt đi.
- Đã tìm hung thủ chưa?
- Dạ camera đã ghi hình chiếc xe đã tai nạn cho Phương tiểu thư rồi bỏ trốn đó, chúng tôi vẫn đang điều tra ạ.
- Dù cho có đào mười lớp đất cũng phải mang kẻ đó về đây cho tôi! Tôi muốn đích thân thẩm tra kẻ độc ác đó.
Là ta sao?
- Vâng, thưa Tư Lệnh, chính là ta.
- Vậy thì mau đi bắt ta về đây đi.
Lãnh Trác xong thì cúi người xuống, cầm chiếc quẹt lửa cung kính châm một điếu thuốc cho người đàn ông đang ngồi cao ngạo trong xe kia. Dưới ánh lửa lóe sáng, từng đường nét góc cạnh đẹp như tượng tạc của hắn dần hiện ra.
Lời vừa dứt, hai người đàn ông mặc đồ đen liền nhảy xuống xe, dừng ngay chỗ đang đứng. Cô hoàn toàn không biết bản thân đã bị một kẻ nguy hiểm ngắm trúng. Còn chưa đợi kịp phản ứng thì đã bị chiếc khăn tẩm thuốc mê kia bịt miệng. Cô nhanh chóng rơi vào hôn mê.
Nóng, nóng quá!
Mái tóc mềm mại của Bạch Ly rủ xuống, che đi cả nửa khuôn mặt. Vừa thấy dáng vẻ này của Bạch Ly, càng khiến hắn không khống chế , hung hăng xông đến, bóp mạnh vào cằm của , nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Ly.
Những tia máu đỏ trong mắt nổi lên, hắn muốn bóp chết dễ như bóp chết một con chim trong lòng bàn tay hắn không muốn, hắn còn phải để ném trải cảm giác đau đớn sống không bằng chết nữa kìa.
- Đau không? Cảm giác đau đớn này vẫn chưa là gì so với sự độc ác của đâu, Bạch Ly.
Hắn buông tay ra khỏi chiếc cổ thanh mảnh, Bạch Ly khó khăn lắm mới thở lại . Cô vội hớp lấy từng ngụm không khí quý giá một cách đầy đau đớn, vừa hắn vừa ho sặc sụa không ngừng.
Ánh mắt của người đàn ông trước mặt sắc bén như dao, xuyên qua cả màn đêm tăm tối, lại âm trầm như sói, không thứ gì thoát khỏi ánh mắt đầy ghê rợn đó.
Hắn lặng lẽ ngồi vắt chéo chân trên ghế, gương mặt tuấn, ngũ quan sắc nét đến mức kinh người. Trong con ngươi đen thẫm, hai đồng tử co lại, nó chất chứa đầy những nỗi oán hận rực cháy như lửa muốn thiêu đốt .
- Cầu xin... hãy... tha cho tôi đi... Làm ơn!
Hắn ta lớn, tiếng lạnh lẽo khiến người khác không khỏi rùng mình khiếp sợ.
- Yên tâm, tôi sẽ không cho chết một cách dễ dàng như đâu. Bạch Ly, sự trả thù của tôi dành cho bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi.
- Cho dù có chết tôi đi chăng nữa, Bạch Ly tôi cũng không bao giờ thừa nhận chuyện mình không . Tôi không hề vợ của , muốn tôi thừa nhận cái gì chứ?
Bạn thấy sao?