Sau khi Hứa Nghiên Hành tan triều, xe ngựa trực tiếp đến trước cửa Hứa phủ, không lâu sau thì thấy A Uyển từ bên trong đi ra.
Vẫn mặc bộ váy áo đỏ lựu, thân hình mảnh mai, trong khoảng thời gian này, chỉ có chiếc cằm tròn trịa hơn một chút, sắc mặt hồng hào, mặt mày như tranh vẽ.
A Uyển ngẩng đầu thấy hắn đang mình, ánh mắt trầm lặng, trong lòng nghĩ có phải đã chờ lâu, không kiên nhẫn rồi không? Vì nàng nhanh chóng đi tới, lên xe ngựa.
Nàng không rõ, hắn đến Hầu phủ, dẫn nàng đi gì, hôm qua hắn rất kiên định, bàn tay thon dài vô đặt lên tay nàng, chỉ trong khoảnh khắc đó, nàng không còn tâm trí để chuyện, hắn gì, chỉ biết gật đầu, khi tỉnh táo trở lại, chuyện này như ván đã đóng thuyền.
Giờ đây có loại cảm giác như đang kiên trì mà đi, một lúc nữa đến Hầu phủ, nàng sẽ phải lấy thân phận gì đây?
Nàng vừa nghĩ vừa nắm chặt hai tay, mu bàn tay trắng nõn đã bị nắm đỏ, đột nhiên Hứa Nghiên Hành một tay vươn tới, tách hai tay nàng ra.
Bàn tay hắn lớn, một tay nắm lấy, bao trọn bàn tay phải của nàng trong lòng bàn tay.
A Uyển bị hắn nắm như , tim bỗng dưng đập mạnh, da thịt bàn tay dán sát, ấm áp và khô ráo, nàng thậm chí không vùng vẫy, không tự chủ mà cảm thấy thoải mái.
“Đang nghĩ gì ?” Hứa Nghiên Hành dùng ngón cái cọ cọ trên mu bàn tay nàng, rồi thả tay ra.
Xa phu đã bắt đầu đánh ngựa, Hầu phủ cách đây cũng có một con đường dài, A Uyển suy nghĩ một lúc, mở miệng hỏi, “Hứa đại nhân, ta đến Hầu phủ gì?”
“Gặp người, quen một chút.” Hắn thờ ơ đáp lại.
A Uyển không hiểu, cũng không tiếp tục hỏi, chỉ , “Vậy lát nữa ta sẽ coi như là thị nữ của ngài đi theo sau ngài.”
Hứa Nghiên Hành đánh giá nàng một lượt, giọng trầm thấp, “Ta ra ngoài không bao giờ mang theo thị nữ, một lát nữa đến đó, ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta là .”
A Uyển gật đầu, lúc này không gì, nàng lại vô thức nắm chặt tay, mặc dù cúi đầu, luôn cảm thấy ánh mắt Hứa Nghiên Hành vẫn đang dõi theo mình, trong lòng trăm mối cảm lẫn lộn.
Cũng may là không lâu sau đã đến phủ Định Dương Hầu.
Hứa Nghiên Hành hiện nay là đại thần phụ chính, trong Hầu phủ mọi người đều căng thẳng, hàng năm số lần đến Hầu phủ không nhiều lắm, mỗi khi đến, toàn bộ phủ đều đứng chờ ở cửa.
Đằng sau Định Dương Hầu có một thê bốn thiếp xếp hàng, vài công tử và nương đứng ở bên kia, tiếp theo là những hạ nhân trong phủ.
Hứa Nghiên Hành vừa ló góc áo bào đỏ ra, đã nghe Định Dương Hầu lớn tiếng , “Hạ quan gặp qua Thái phó đại nhân.”
Ngẩng đầu lên thì thấy hắn xuống xe ngựa và đưa tay về phía trong, “Xuống đi.” Sau đó kéo một nương mặc áo đỏ xuống.
Cô nương này rất lạ mặt, Định Dương Hầu liếc Hứa thị phía sau một cái, giờ đây sắc mặt Hứa thị càng kém hơn, vốn hôm nay định sắp xếp chuyện hôn sự của Hứa Nghiên Hành, giờ thì tốt rồi, hắn còn trực tiếp dẫn người đến.
Hứa Nghiên Hành thản nhiên chào hỏi bọn họ vài câu, đoàn người liền tiến vào trong phủ.
A Uyển nghe theo lời hắn, một đường theo sát hắn, chỉ là nàng cũng không dễ chịu, từ khi xuống xe ngựa đã cảm thấy phu nhân công tử tiểu thư trong Hầu phủ đều chằm chằm vào mình, như thể muốn ra điều gì đó.
“Đệ đệ, tối qua Hầu gia còn với tỷ rằng muốn thảo luận về triều chính với đệ, hôm nay đúng lúc, mang theo mấy tiểu tử kia, các người vào thư phòng chuyện đi.” Hứa thị vừa xong vừa véo một cái vào hông Định Dương Hầu.
Định Dương Hầu ngay lập tức hiểu ý, liên tục gật đầu , “Đúng rồi, mấy đứa nhân cơ hội hôm nay học hỏi cữu cữu cho tốt đi.”
Hứa Nghiên Hành nhíu mày, hắn thấy rõ tâm tư nhỏ nhen kia của Hứa thị, cũng không tiện mất mặt tỷ tỷ ruột của mình trước mặt nhiều người như , hắn liếc A Uyển, người đang ngồi trên ghế, trước mặt bày những món điểm tâm tinh xảo do hạ nhân trình lên, đang ăn một cách vô tư vô lo, vì hắn cúi người tới, thì thầm, “Ta đi một chuyến, ngươi cứ ở đây, đừng đi lung tung.”
Tay A Uyển khựng lại một chút, thực ra nàng đang hoang mang trong lòng, không muốn thể hiện quá rõ ràng, nàng không muốn hắn nghĩ mình vô dụng, vì gật đầu.
Hứa Nghiên Hành vừa đi, ánh mắt của một đám nữ nhân lập tức không kiêng nể gì mà đổ dồn vào nàng.
“Nhìn đứa đệ đệ của ta kìa, đã đưa ngươi đến đây, mà cũng không đàng hoàng giới thiệu với người tỷ tỷ như ta một chút, lần thứ hai gặp mặt rồi, vẫn không biết nương tên gì.” Hứa thị ngồi xuống vị trí của Hứa Nghiên Hành vừa mới rời đi, bỗng nhiên chuyện với nàng.
A Uyển lấy khăn tay chạm vào môi, sau đó nhẹ nhàng , “Phu nhân gọi ta là A Uyển rồi.”
“Không biết gia phụ của A Uyển nương là người nơi nào? Có thể Thái phó đại nhân bọn ta coi trọng, chắc hẳn gia đình cũng không quá kém.” Tứ di nương nhấp một ngụm trà, cuối cùng không nhịn chút tò mò.
A Uyển biết bọn họ đang thăm dò về mình, mặc dù Hứa Nghiên Hành không rõ mối quan hệ của nàng và hắn, rõ ràng bọn họ đã tự coi nàng là nữ nhân của Hứa Nghiên Hành, một mặt vừa kiêng dè uy quyền của Hứa Nghiên Hành, chuyện với nàng bằng thái độ coi như khách khách khí khí, lại có phần khinh thường, giọng điệu luôn có chút châm chọc, nếu tiếp tục như , đến sau nữa nàng thật sự sợ mình không ứng phó nổi, một lúc lâu, nàng cúi đầu không lời nào.
Bạn thấy sao?