A Uyển thấy nàng ta đã đi xa, mới đóng cửa lại, bên ngoài trời dần tối, nàng thắp ngọn đèn, rồi tự nấu một bát cháo thanh đạm, ăn qua loa.
Bên bếp không còn nhiều củi, ở cửa có một đống gỗ, nàng đống đó, đưa tay nắm lấy cái rìu, mặc dù có hơi nặng, đoán chừng cũng có thể chẻ một khúc.
“A Uyển nương.” Lại có người đến gõ cửa.
Vẫn là một giọng nữ, lạ lẫm.
Nơi này khá hẻo lánh, nàng cũng có đề phòng, nên qua cánh cửa gỗ xám tro hỏi, “Ngươi là ai?”
“Nô tì là người ở thôn trang Vệ phủ, đến đưa đồ cho ngài.”
A Uyển nhớ lại, khi rời đi, Vệ Thái phi quả thật đã sẽ phái một nương đến giao thiệp cùng nàng.
Mở cửa, nương đó mang theo một cái gói vào trong nhà, trực tiếp mở gói để lên bàn, là một số sổ sách, “Đây là sổ sách của thôn trang bọn ta trong hai năm qua, bây giờ người ở phía sau thôn trang là ngài, nên đại tổng quản bên đó , phải để ngài xem qua.” Nàng ta thở hổn hển một hơi.
A Uyển rót cho nàng ta một ly trà, rồi mới đưa tay sờ vào những sổ sách đó, có chút thất thần.
Mặc dù rời khỏi cung là để việc cho Vệ Thái phi, việc buôn bán này nàng không giỏi, cũng không muốn quản, từ khi ở đây, mỗi ngày chỉ lo đun nấu, cũng thật nhàn nhã, giờ đây việc của Vệ Thái phi lại như một tảng đá đè nặng lên lòng nàng.
“Một lát nữa ngươi mang những thứ này về, sổ sách ở thôn trang để người ngoài nghề như ta xem, cũng không thể ra điều gì, nếu triều đình điều tra, ngươi cứ báo tên của ta, muốn gặp người, ta sẽ đi qua.”
Cô nương kia chỉ , rồi chợt từ trong tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày, “Xin nương trước tết gửi đến Vệ phủ.”
A Uyển rất khó hiểu về hành này, Vệ Thái phi không với nàng điều này.
“Cô nương không cần ngạc nhiên, chỉ là đổi bạc thành tiền giấy, sau này một thời gian ta sẽ đến gửi một lần, phiền nương rồi.” Nàng ta xong cũng không ở lại lâu, thu sổ sách vào trong gói đồ, rồi rời đi.
Để lại A Uyển ngơ ngác đống ngân phiếu, nàng bỗng nhận ra, mục đích của Vệ Thái phi có lẽ không đơn giản như , nàng lại không đoán , đã nhận lệnh của bà, thì cứ thành thật việc này cho thỏa đáng.
Sáng hôm sau, trời vừa dần sáng, nàng đã ra khỏi cửa, trong ngực mang theo nhiều ngân phiếu, vẫn có chút lo lắng, may mà trên đường không có nhiều người, chuyến này thuận lợi, khi trở về trời đã sáng rõ, dân chúng bắt đầu đi chợ, tết đã đến, ngay cả con đường Tây Môn nơi nàng ở cũng trở nên nhộn nhịp.
Nhìn những người qua lại, sự nhộn nhịp trong đám đông tràn đầy, A Uyển cúi đầu, quay người đi vào ngõ Thanh Hoa.
Đáy lòng một nỗi đơn.
Hứa Nghiên Hành hạ triều, trong ngự thư phòng phê duyệt một số tấu chương, chưa đến giữa trưa, đã đứng dậy rời đi.
Kiệu đi nửa đường, từ xa Tiêu Sâm đã chạy đến.
“Có chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Đại nhân, Hầu phu nhân đã phái người truyền lời, bảo ngài tối ngày mai đến Hầu phủ ăn cơm, nhất định phải đi.”
Hứa Nghiên Hành tuy có chút không muốn, cũng biết tính khí của tỷ tỷ Hứa Thanh Quân của hắn, một lần lại một lần, thì tiếp theo có lẽ lại phải đến phủ của hắn rối, vì , “Để người về báo lại, bản quan sẽ qua đó.”
“Vâng.” Tiêu Sâm vào kiệu, do dự một hồi mới , “Đại nhân, sáng nay tiểu nhân thấy A Uyển nương đến Vệ phủ.”
Hứa Nghiên Hành ngưng thần, nhíu mày hỏi hắn ta, “Làm gì?”
“Tiểu nhân từ xa chỉ thấy nàng ấy đưa một cái bọc đồ qua, sau đó rời đi.”
Người trong kiệu thật lâu không lên tiếng, những gã sai vặt nâng kiệu tưởng rằng hắn đã ngủ, vì thế bước đi càng cẩn thận, sợ hắn tỉnh.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe hắn đột nhiên , “Tối mai bảo đầu bếp trong phủ chuẩn bị món ăn như thường lệ.”
Bạn thấy sao?