Dù muốn đi, ta cũng phải đợi huynh trưởng về kinh rồi mới đi, nếu không lại xảy ra biến cố, những chuyện ta đã trước đây sẽ uổng phí hết.Ngày hôm sau ta đến cung Hoàng hậu thỉnh an.Ta chưa từng học qua những quy củ trong cung, cũng không biết lễ thỉnh an nên hành như thế nào, chỉ khom người, cảm thấy hình như chưa đủ, lại chắp tay cúi đầu.Hoàng hậu ngồi trên ghế chủ vị, cong môi , không có chút ý chế giễu nào: "Không cần đa lễ, mau ngồi xuống uống trà đi.""Hôm nay thần thiếp đến, thứ nhất là để cảm ơn, cảm ơn nương hôm qua đã cho thần thiếp sự thật. Thứ hai là thần thiếp muốn biết, tại sao Hoàng hậu lại cho thần thiếp những chuyện này?"Lời ta ra có phần thô lỗ bất kính, nữ tử ngồi trên ghế chủ vị lại không hề thay đổi sắc mặt."Trương thị lang là bậc quân tử tài hoa hơn người, không ngờ muội muội của huynh ấy cũng là người thẳng thắn đáng ."Lý do bản cung cho nương những điều này, không phải vì điều gì khác, chỉ vì, nương là muội muội của Trương thị lang. Dù huynh ấy việc quốc gia đại sự, người nhà cũng có thể biết, chỉ thôi."Nói xong, phong thái ung dung, đường hoàng.「Nhưng... thiếp là người của hậu cung Hoàng thượng, chẳng lẽ Hoàng hậu không thấy phiền lòng sao?」Trong những năm tháng giúp huynh trưởng sắp xếp thư phòng, ta đã đọc vô số thoại bản. Cho dù là câu chuyện nào, người phụ nữ trong câu chuyện luôn oán hận những phi tần sủng ái, chỉ muốn trừ khử họ cho rồi.Hiện tại, ta tuy không có danh phận, người trong cung đều biết ta là người của Lương Nguyên Cảnh, mà Hoàng hậu vẫn đối xử hòa nhã với ta như thế.Ta thật sự không hiểu nổi."Bệ hạ thích nàng, nàng cũng tự nguyện vào cung, ta hà cớ gì phải phiền lòng?" Nàng ấy quay sang ta, "Thích sắc đẹp, mến mộ người trẻ tuổi, là lẽ thường của con người."Ta á khẩu không nên lời, lại cảm thấy mình đã dùng lòng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử, không khỏi có chút xấu hổ."Đúng rồi, nàng tên gì?""Thiếp tên Lan nhi."Nàng ấy nghe liền rộ: "Tùng bách mai lan, giống huynh trưởng của nàng, là một cái tên hay."Ta mạnh dạn hỏi: "Vậy còn nương nương? Khuê danh của nương nương là gì?""Bản cung?" Hình như chưa từng có ai hỏi nàng ấy như , Hoàng hậu nghe xong có chút ngẩn người."Kỳ Nguyệt, ta tên Vương Kỳ Nguyệt."Ta cúi người hành lễ, trong lòng lại nghĩ, cái tên này thật hay.7Lương Nguyên Cảnh có lẽ không ngờ ta có thể thân thiết với Hoàng hậu đến .Tuy hắn bận rộn việc nước, mỗi lần đến cung của ta, ta đều không ở trong sân thả diều với Hoàng hậu, thì cũng đang ở bên hồ Ngự Hoa Viên cho cá chép gấm ăn.Hụt hẫng vài lần, Lương Nguyên Cảnh rốt cuộc cũng có chút tức giận."Trẫm thật sự không biết, nàng ở lại trong cung là để bầu với trẫm hay bầu với Hoàng hậu!"Ta bóc một hạt dẻ rang đường bỏ vào miệng, thờ ơ đáp: "Nếu ta và Hoàng hậu không hòa thuận, chàng sẽ vui sao?"Lương Nguyên Cảnh á khẩu không nên lời, ta đại khái biết hắn đang nghĩ gì.Từ xưa đến nay, không có người đàn ông nào lại không mong hậu cung của mình yên ổn, nhỏ nhen như hắn, đúng là kẻ đầu tiên."Ta không có ý đó, chỉ là hi vọng nàng có thể bầu với ta nhiều hơn, không?"Hắn ta tha thiết, trong mắt không tự chủ mà lộ ra vẻ mong đợi.Ta bỗng nhớ đến trước đây, hắn cũng từng tha thiết cầu xin ta dạy hắn chọi dế.Tình nghĩa thuở thiếu thời, dù không có kết quả, cũng nên giữ lại chút thể diện, đúng không?Lương Nguyên Cảnh có lẽ không hiểu những điều này, thôi , cứ coi hắn là một đứa trẻ lớn chậm.Ta khẽ gật đầu: "Được."
Bạn thấy sao?