Như còn hơn để phụ thân ngày ngày phiền não vì chuyện hôn sự của ta.
Đang nghĩ đến đây, bỗng dưng bắp chân ta bị chạm một cái.
Ta đau đến mức hít một hơi, bừng tỉnh, cúi đầu xuống thì thấy Bùi Hoài Tịch đang ngồi xổm bên cạnh ta. Bàn tay to của y đang nắm lấy bắp chân ta, thấy ta qua, thần sắc của y dịu lại một chút: "Đừng sợ, không gãy xương."
Đại phu ngồi trong đường thấy y quen tay như cũng không gì, chỉ kiểm tra vết thương cho ta, bôi thuốc, băng bó xong liền vội vàng đi xem bệnh nhân khác.
Trong chốc lát, không khí rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.
Ta liếc đám người đầy phong trần của bọn y, chợt nhớ đến lời mình hôm đó, vội vàng lên tiếng: "Đến khách điếm nhà ta đi, ta mời các vị dùng bữa."
Mấy phó quan trẻ tuổi tính thân thiện, dễ chuyện, liền vui vẻ đồng ý ngay.
Bùi Hoài Tịch mím chặt môi, rốt cuộc cũng không gì thêm.
14
Cả nhóm cùng đến khách điếm, ta chống gậy, dặn dò đầu bếp thêm vài món ngon để chiêu đãi.
Ăn xong bữa, ta lại bảo chưởng quầy sắp xếp thượng phòng cho mỗi người trong bọn họ.
Khi mấy người khác đã lên lầu, ta và Bùi Hoài Tịch ngồi đối diện nhau, bầu không khí trở nên ngượng ngập, ta nhất thời không biết gì. Đầu óc trống rỗng, bỗng một câu bật ra khỏi miệng mà không kịp suy nghĩ: "Tiểu thúc, mấy vị phó quan trẻ tuổi bên cạnh người, ai là người muốn gặp mặt ta ?"
Nam nhân trước mặt nghiêm chỉnh ngồi thẳng, nghe hơi dừng lại, nâng mi mắt lên, im lặng ta vài giây rồi chậm rãi: "Họ đều đã thành gia rồi."
Hả? Vậy là ta hiểu lầm à?
Mặt ta lập tức đỏ bừng, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào cái hố mà chui xuống!
Nhưng đúng lúc này, một giọng vang lên vỡ sự ngượng ngập của ta: "Ái chà, thượng phòng này đúng là không tệ, không uổng công chúng ta lặn lội đến Dương Châu một chuyến…"
Ta ngẩng đầu, liền thấy một vị phó quan không biết từ lúc nào đã chạy xuống, tủm tỉm. Nhưng vừa nghe thấy lời của Bùi Hoài Tịch, hắn lập tức trợn tròn mắt, chỉ tay vào mình, ngạc nhiên : "Tướng quân, tôi vẫn chưa thành gia mà! Lão Ngô cũng chưa…"
Bùi Hoài Tịch quăng ngay một ánh mắt sắc bén sang.
Ta: "?"
Phó quan: "??"
Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại giữa ta và Bùi Hoài Tịch mấy vòng, khóe miệng nhếch lên, quay đầu về phía ta, nháy mắt đầy ẩn ý: "Đúng đúng đúng, chúng tôi đều thành gia cả rồi! Chỉ có tướng quân là chưa thôi! Nhưng chắc cũng sắp rồi!"
Ta: "…"
Không biết có phải do ta hoa mắt hay không, mà dường như vành tai giấu dưới mái tóc đen của nam nhân kia có hơi đỏ lên.
15
Bùi Hoài Tịch ở lại Dương Châu suốt hai tháng, trước là giúp quan địa phương an trí dân tị nạn, sau lại dẫn quân đi tiễu trừ bọn cường đạo.
Ta bị thương ở chân, không tiện đi lại, y không hai lời đã tiếp nhận việc của ta, mỗi ngày đều đến trại cháo phát chẩn.
Y hung dữ, khí thế mạnh, nên đám dân tị nạn chẳng ai dám loạn.
Mẫu thân thấy nhiều lần, không nhịn mà bảo ta: "Người này quả thật không tệ."
Ta hiểu ý của mẫu thân, chẳng phải theo lời viên phó quan, Bùi Hoài Tịch sắp lấy vợ rồi sao?
...
Cũng đúng thôi.
Chỉ là không hiểu vì sao, trong lòng ta lại cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng ta không ngờ rằng, đến tối, lại gặp Bùi Hoài Tịch tại bàn ăn.
Phụ thân khẽ nháy mắt với ta: "Nữ nhi à, Tiểu Bùi tướng quân nhân phẩm đoan chính, là người có thể phó thác cả đời."
Lần này, đến lượt ta kinh ngạc.
Sau đó nghe phụ thân kể lại, Bùi Hoài Tịch thắng trận, lúc vào triều đã xin thưởng châu báu, rồi lập tức gửi thư cho phụ thân, bày tỏ ý muốn cầu hôn.
Cũng nhờ mà Thẩm gia mới có nhiều bạc để việc thiện như bây giờ.
Nhưng ở chung bao nhiêu ngày qua, Bùi Hoài Tịch lại chẳng hề nhắc đến chuyện này.
Ta vừa ngạc nhiên vừa bối rối, trong lòng lại xen lẫn chút vui mừng khó thành lời, nhất thời chẳng biết phải gì.
Đến khi cơm nước xong, lúc tiễn Bùi Hoài Tịch ra cửa, ta không nhịn mà hỏi: "Sao tự nhiên lại muốn cưới ta?... Còn nữa, sao không trước?"
Hai câu hỏi liên tiếp khiến y thoáng khựng lại.
Bạn thấy sao?