Nhưng ta chẳng có tâm trạng để bận tâm đến điều này. Giờ hẹn đã gần kề, chắc a tỷ của ta đang chờ.
Đang nghĩ phải hỏi ai thì vừa quay đầu, ta liền thấy Lâm Tiêu Vân đang cầm khối ngọc bội của ta.
Thấy ta , nàng ta đảo mắt, giơ cao khối ngọc bội lên, duyên lớn: "Kiều tỷ tỷ, tỷ không trượt băng thì thật không nể mặt rồi. Hay là thế này, lấy khối ngọc bội này phần thưởng, chúng ta cùng thi từ đây trượt đến bờ bên kia. Ai thắng thì phần thưởng sẽ thuộc về người đó!"
3
Lâm Tiêu Vân đứng ở bờ hồ, ta vội vàng bước tới, muốn túm lấy tay nàng ta: "Trả lại cho ta! Đây là đồ của ta!"
Nhưng nàng ta dựa vào đôi giày trượt băng đang mang, dễ dàng né tránh tay ta: "Ta biết là của ngươi mà, dù sao cũng là đồ để tặng biểu ca, biểu ca đã , có thể tặng chúng ta!"
Nàng ta đang nhảm gì ?
Ta bước lên mặt băng, băng quá trơn, suýt chút nữa thì ngã, cố gắng lắm mới đứng vững: "Đây không phải đồ tặng biểu ca của ngươi, mau trả lại cho ta!" Thấy ta phủ nhận, Lâm Tiêu Vân lại không tin, đảo mắt : "Ngươi còn dám không thừa nhận!"
Nàng ta tùy tiện ném khối ngọc bội cho một nương khác đứng phía bên kia: "Bắt lấy!"
Cô nương kia đưa tay ra định bắt lấy.
Nhưng không ngờ.
Băng quá trơn, nàng ta cũng không rành trượt băng, loạng choạng, ngọc bội từ trên không rơi xuống.
Rơi xuống mặt băng, vỡ tan.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Trong chớp mắt, đầu óc ta trống rỗng, ngay sau đó, dòng máu trong người dồn hết lên đầu. Ta không nghĩ ngợi gì, túm lấy Lâm Tiêu Vân, tát nàng ta một cái.
Cái tát này ta dùng toàn lực, nàng ta chưa kịp phản ứng mà ngã nhào xuống đất, tay đè lên mảnh vỡ ngọc bội, máu chảy đầy đất.
Lâm Tiêu Vân phản ứng lại, hét lên một tiếng chói tai: "Aaa!"
Động tĩnh bên này rất nhanh đã thu hút sự ý của Tạ Nam Tự.
Hắn trượt tới, thấy Lâm Tiêu Vân ngã dưới đất, tay chảy máu, còn ta đứng bên cạnh, sắc mặt đầy phẫn nộ. Lập tức, một cái tát giáng thẳng vào mặt ta: "Thẩm Cận, ngươi điên rồi?!"
Mặt ta bị đánh lệch sang một bên, miệng tràn ra vị máu tanh, ta hắn, không thể tin nổi.
Hắn đỡ lấy Lâm Tiêu Vân, thậm chí không buồn đến khối ngọc bội đã vỡ nát, lạnh giọng : "Vì một món đồ rẻ tiền chẳng ra gì, mà cũng đáng để ầm ĩ thế này sao?"
"Huống hồ, vốn dĩ là đồ chuẩn bị tặng cho ta, ta đã rồi, đem tặng các nàng chơi, ngươi cần gì phải nhỏ nhen như ?"
"Đồ đó đâu phải chuẩn bị cho ngươi…"
Ta còn chưa hết câu, đã bị hắn vai đẩy mạnh sang một bên.
Mấy nương bên cạnh khinh khỉnh ta: "Lang quân Tạ gia nhất là trúc, ngươi ngọc bội trúc xanh kia không phải để tặng hắn, ai tin chứ?"
"Nhỏ giọng chút, cẩn thận không lại bị nàng ta lao lên đánh, điên khùng thế này, đáng sợ thật."
"Đi thôi, đi thôi."
Không biết là vô hay cố ý.
Một nương khi đi ngang qua còn mạnh tay đẩy ta một cái.
Ta loạng choạng vài bước, trơ mắt Tạ Nam Tự đỡ người ta rời đi nhanh chóng.
Ta đứng tại chỗ thật lâu, ánh mắt từ từ hạ xuống, dừng lại ở khối ngọc bội đã vỡ nát không còn hình dáng.
Tất cả cảm dâng trào, cuối cùng lại rơi vào tĩnh lặng, cả chút cảm vương vấn trong lòng cũng như tan thành mảnh vụn.
Chợt, ta muốn về lại Dương Châu.
4
Mất đi ngọc bội, ta nhất thời không nghĩ ra thứ gì để mang đi gặp Mẫn a tỷ. Tâm trạng vốn đã tệ lại càng thêm tồi tệ, thật sự không muốn để Mẫn a tỷ lo lắng, ta đành nhờ người nhắn rằng hôm nay bận việc, sẽ ghé thăm sau vài ngày nữa.
Mẫn a tỷ là người hiểu chuyện nhất, rất nhanh sai người hồi đáp rằng không sao, nàng ấy ngày nào cũng ở trong phủ, chờ khi nào ta rảnh rỗi thì tới cũng .
Ta khẽ thở dài một tiếng.
Trước khi đến Tạ gia, thật ra ta đã tràn đầy kỳ vọng.
Hồi còn ở Dương Châu, Tạ Nam Tự đối với ta rất tốt.
Tháng tư, hắn cùng ta ngồi thuyền du hồ, vì ta mà tấu một khúc nhạc.
Tháng mười, khi cua béo ngậy, hắn tự tay bóc cua, bóc đầy một bát, tất cả đều dành cho một mình ta.
Bạn thấy sao?