Rõ ràng tôi bị trầm cảm, Bùi Sâm lại không tin.Rõ ràng Ninh Tiểu Yên là người bình thường giả vờ trầm cảm, Bùi Sâm lại tin tưởng tuyệt đối.Nghĩ đến đây, tôi không nhịn chế giễu:"Đúng , tôi đang giả vờ trầm cảm, xem, chứng trầm cảm của tôi có giống thật hơn của Ninh Tiểu Yên không?""Dù sao thì, tôi cũng suýt chút nữa tự sát thành công, Ninh Tiểu Yên tự sát chín mươi chín lần, chưa từng có lần nào thành công như tôi, đúng không?"Có lẽ nghe ra sự mỉa mai của tôi dành cho Ninh Tiểu Yên, Bùi Sâm nhíu mày:"Tiểu Yên là em , em không cần phải tranh giành cảm với ấy.""Không biết người thành phố các người thế nào, dù sao tôi chưa từng thấy em nào hôn nhau cả.""Sao suy nghĩ của em có thể bẩn thỉu như ?! Anh căn bản không hề..."Bùi Sâm với giọng khó chịu, định cãi nhau với tôi, còn chưa hết câu, điện thoại đã reo lên.Tôi thấy trên màn hình hiển thị, là Ninh Tiểu Yên.Nhưng người ở đầu dây bên kia lại không phải Ninh Tiểu Yên, mà là một giọng đàn ông hung dữ:"Tổng giám đốc Bùi, em đang ở trong tay chúng tôi, trong vòng mười phút, nếu không đến, chúng tôi sẽ xé ta ra ngay lập tức."Ngay sau đó, là tiếng khóc lóc yếu ớt của Ninh Tiểu Yên:"Anh trai, Tiểu Yên sợ lắm, hoàng tử của Tiểu Yên nhất định sẽ đến cứu Tiểu Yên, đúng không..."Cô ta còn chưa hết câu, điện thoại đã bị cúp máy đột ngột.Trong mắt Bùi Sâm thoáng hiện lên một tia do dự, nhanh chóng bị sự lo lắng che lấp."A Chỉ, phải đi cứu Tiểu Yên, đây là điều nợ Tiểu Yên.""Ngày mai sẽ đến thăm em."Hệ thống với tôi, vụ bắt cóc này là do Ninh Tiểu Yên bày ra, nếu lần này tôi có thể cố gắng để Bùi Sâm ở lại, nó có thể cho phép tôi tiếp tục ở lại thế giới này.Nhưng tôi không muốn níu kéo Bùi Sâm chút nào, chỉ lạnh lùng "Ồ" một tiếng.Tôi không tin, màn kịch bắt cóc vụng về như , Bùi Sâm lại không ra là giả.Anh ta chỉ là quen dung túng Ninh Tiểu Yên vô điều kiện mà thôi.Nghe thấy câu trả lời của tôi, bước chân của Bùi Sâm đột nhiên dừng lại.Anh nhíu mày, trên mặt thoáng hiện vẻ khó chịu."Em vẫn đang giận đúng không? Tiểu Yên đã bị bắt cóc rồi, tại sao em còn muốn tranh giành với ấy?"Sợ ta ở lại tiếp tục cãi nhau với tôi, ảnh hưởng đến việc tôi tự sát, tôi vội vàng đảm bảo:"Không tranh nữa, sau này cũng không tranh nữa."Bùi Sâm sững sờ một lúc, càng thêm tức giận:"Em nên biết, chiêu lạt mềm buộc chặt này không có tác dụng với ."Nói xong, ta đóng sầm cửa phòng, tiếng bước chân dần xa.Người đàn ông này, thật kỳ lạ.Trước đó tôi không cho ta đi tìm Ninh Tiểu Yên, thì ta tức giận.Bây giờ tôi bảo mau đi tìm Ninh Tiểu Yên, ta cũng tức giận.Nhưng mà, tôi không rảnh để ý đến nữa.Tôi còn phải nhanh chóng về nhà mình.Tôi quanh căn phòng bệnh trống trải, đứng dậy đi về phía cửa sổ duy nhất.Cây đại thụ bên ngoài cửa sổ, lá đã rụng hết, chỉ còn trơ lại cành cây khẳng khiu.Ảm đạm như chính sinh mệnh sắp tàn lụi của tôi .Nhìn chiếc Bentley đen của Bùi Sâm chạy ra khỏi cổng bệnh viện.Tôi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, trèo qua cửa sổ nhảy xuống, không muốn ở lại thế giới này thêm một phút nào nữa.Bỗng nhiên, cảm giác rơi tự do đột ngột dừng lại.Một cánh tay mạnh mẽ kéo tôi trở về.Một chiếc khăn tay trắng bịt chặt miệng và mũi tôi.Mắt tôi tối sầm lại, ngất lịm đi. 8Lần nữa mở mắt ra, tôi và Ninh Tiểu Yên bị trói trong một nhà máy bỏ hoang.Hai tên bắt cóc dí d.a.o vào cổ tôi và ta.Hừ, Ninh Tiểu Yên tự mình diễn trò bắt cóc với Bùi Sâm còn chưa đủ, lại còn lôi tôi vào nhân chứng của bọn họ nữa, đúng là kẻ bệnh hoạn.Bùi Sâm đứng đối diện, vẻ mặt có chút mệt mỏi:"Các người muốn bao nhiêu tiền cũng , thả Tiểu Yên và A Chỉ ra."Có lẽ, ta cũng đã ra sự kỳ lạ của vụ bắt cóc này.Tên bắt cóc khẩy:"Anh chỉ có thể chọn một, người còn lại chúng tôi sẽ giữ con tin, đợi năm mươi triệu đến tay, chúng tôi sẽ thả người kia."Ninh Tiểu Yên khóc lóc yếu ớt:"Anh trai, cứu Tiểu Yên..."Ánh mắt do dự của Bùi Sâm đảo qua đảo lại giữa tôi và Ninh Tiểu Yên.
Bạn thấy sao?