Tôi ghê tởm đến mức định cúp điện thoại.Giây tiếp theo, tiếng hôn, tiếng thở dốc truyền đến.Giọng của Ninh Tiểu Yên mang theo dục vọng trở nên đứt quãng:"Anh trai... cầu xin ... cầu xin đừng đẩy Tiểu Yên ra nữa... mà đẩy Tiểu Yên ra nữa, Tiểu Yên thật sự sẽ đau lòng đến mức trầm cảm tái phát muốn nhảy lầu đấy."Giọng vốn lạnh lùng của Bùi Sâm khàn đi vài phần:"Tiểu Yên, sắp kết hôn rồi, chỉ có thể là trai của em, em hiểu không?""Anh trai, đừng tự dối lòng nữa, phòng cưới của rõ ràng là trang trí theo sở thích của Tiểu Yên mà."Vì chuyện trang trí phòng cưới, tôi và Bùi Sâm đã cãi nhau vô số lần.Gu thẩm mỹ của tôi và ấy khác nhau một trời một vực, mỗi lần cãi nhau đều suýt chia tay.Cuối cùng, cãi nhau đến mệt mỏi, tôi nhượng bộ, để Bùi Sâm trang trí theo sở thích của ấy.Nào ngờ, Bùi Sâm là trang trí theo sở thích của Ninh Tiểu Yên."Anh trai có dám sờ n.g.ự.c Tiểu Yên, thề rằng chưa từng có ý nghĩ không đứng đắn với Tiểu Yên không? Chỉ cần trai dám thề, Tiểu Yên đảm bảo từ nay về sau sẽ không quấn lấy trai nữa."Ninh Tiểu Yên xong, hít sâu một hơi, tràn đầy tự tin chờ đợi câu trả lời của Bùi Sâm.Còn tôi ở đầu dây bên kia, cũng đang yên lặng chờ đợi.Tôi muốn biết, ở bên nhau năm năm, Bùi Sâm rốt cuộc có phải luôn coi tôi là thế thân của Ninh Tiểu Yên hay không?Tôi đợi một khoảng im lặng dài đằng đẵng.Tia hy vọng cuối cùng trong lòng lặng lẽ vụt tắt.Thì ra, những khoảnh khắc tôi từng cho là đẹp đẽ, thật sự đều là do tôi tự mình đa .Cuối cùng, sự quyến rũ trắng trợn của Ninh Tiểu Yên lại một lần nữa vỡ sự im lặng."Để Tiểu Yên người phụ nữ đầu tiên của trai không? Tiểu Yên rất muốn thử xem dáng vẻ trai sẽ như thế nào..."Bùi Sâm nửa muốn từ chối nửa muốn đồng ý:"Đừng quậy! Đây là phòng cưới của !"Ninh Tiểu Yên càng nũng nịu :"Như chẳng phải càng kích thích hơn sao?"Nghe những âm thanh ái muội tột độ của bọn họ.Đầu óc tôi rối như tơ vò, bắt đầu suy nghĩ lung tung, trong biết bao đêm khuya Bùi Sâm bỏ rơi tôi, ấy và Ninh Tiểu Yên rốt cuộc đã những gì?Không kìm , tôi nôn ọe một tiếng.Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, tôi nghe thấy Ninh Tiểu Yên khẽ một tiếng đầy đắc ý.Như thể đang khoe khoang, ta lại một lần nữa chiến thắng tôi.Giây tiếp theo, giọng hoảng hốt của Bùi Sâm truyền đến:"A Chỉ, em nghe , mọi chuyện không như em nghĩ đâu!"Tôi lạnh một tiếng đầy tuyệt vọng:"Vậy là như thế nào?!""Nói ra thì dài dòng lắm, em đợi , sẽ lập tức đến tìm em giải thích...""Cút đi! Đừng tôi thấy ghê tởm nữa!"Không đợi ấy , tôi dùng hết sức lực cuối cùng cúp điện thoại, chặn số ta ngay lập tức.Tứ chi dần dần lạnh lẽo.Mí mắt tôi bắt đầu nặng trĩu.Tôi chìm vào một vùng tối tăm hỗn độn.Tôi như thấy mẹ, giống như hồi nhỏ, mặc chiếc tạp dề hơi ngả vàng, giọng Ngô Nông mềm mại, đứng ở đầu con hẻm tường trắng ngói đen, vẫy tay gọi tôi đang chơi đất sét:"Con ngoan, mau về nhà rửa tay chuẩn bị ăn cơm nào."...Khoảnh khắc cuối cùng trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập."A Chỉ, mau mở cửa, thật sự có thể cho em một lời giải thích hợp lý."Là giọng của Bùi Sâm.Tiếc là, đã quá muộn rồi.Tôi sắp c.h.ế.t rồi.Bị và Ninh Tiểu Yên ép đến mức trầm cảm nặng, tự sát ngay trước mặt , một bác sĩ tâm lý.Sau này, khi nhớ đến tôi, liệu có hối hận, có áy náy không?
Bạn thấy sao?