4Bùi Sâm rời đi, hiện trường hôn lễ hỗn loạn.Tôi không giống như thường ngày cố gắng giữ nụ tiễn tiễn những người khách với vẻ mặt chế giễu kia ra về nữa mà chỉ lạnh lùng mẹ Bùi Sâm vừa khóc vừa lên án bố ta:"Ông nhất định phải ép Tiểu Yên đến c.h.ế.t mới chịu sao? Ông rõ ràng biết Tiểu Yên thích A Sâm nhiều như thế nào mà!""Nếu Tiểu Yên thật sự xảy ra chuyện, tôi cũng không sống nữa, đến lúc đó xem thử là mặt mũi Bùi gia quan trọng hơn hay là tôi và Tiểu Yên quan trọng hơn!"Nói xong, bà ấy trừng mắt tôi, hung dữ mắng:"Con tiện nhân không biết xấu hổ!"Sau đó, tức giận quay người bỏ đi.Cứ như thể tôi là kẻ thứ ba xen vào cảm của Bùi Sâm và Ninh Tiểu Yên .Nhưng rõ ràng, bà ta mới là tiểu tam tâm cơ, không từ thủ đoạn ép c.h.ế.t mẹ của Bùi Sâm.Chỉ tiếc, đây cũng là chuyện hệ thống lén lút với tôi, tôi cũng không thể nào cho ấy biết .Nếu không, tôi thật sự muốn xem xem, nếu Bùi Sâm biết - đứa em cùng cha khác mẹ mà ấy cưng chiều từ nhỏ là con của kẻ thù g.i.ế.c mẹ, ấy sẽ có biểu cảm gì?Bố Bùi Sâm thở dài, tiến lên nắm lấy tay tôi."Con chịu ấm ức rồi, bệnh của Tiểu Yên rồi sẽ có ngày khỏi, con hãy nhẫn nhịn thêm chút nữa."Tôi tê dại rút tay về, gật đầu, không có chút cảm nào.Cùng một câu ấy, Bùi Sâm cũng đã với tôi vô số lần.Mỗi lần tôi và ấy cãi nhau vì Ninh Tiểu Yên, ấy luôn , bảo tôi nhẫn nhịn thêm chút nữa, đừng so đo với một người bệnh.Trước đây tôi sẽ tức giận, sẽ đau lòng, sẽ tuyệt vọng.Nhưng hôm nay, tôi dường như chẳng còn để tâm nữa.Hệ thống , trầm cảm nặng chính là như , sẽ khiến người ta mất đi phần lớn cảm của người bình thường, sẽ tước đoạt hết ý chí sinh tồn của con người, khiến người ta chỉ còn lại nỗi đau vô tận và quyết tâm muốn chết.Tôi khó hiểu hỏi hệ thống:"Nhưng bệnh trầm cảm của Ninh Tiểu Yên và bệnh trầm cảm của tôi khác nhau nhiều như , Bùi Sâm là một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp tại sao lại không thể ra ta đang giả vờ?"Hệ thống im lặng hồi lâu, :"Sao biết Bùi Sâm không ra?"Tôi c.h.ế.t lặng.Nếu Bùi Sâm đã sớm ra bệnh trầm cảm của Ninh Tiểu Yên là giả.Vậy thì ấy chỉ mượn cớ bệnh trầm cảm để dung túng Ninh Tiểu Yên vô điều kiện, ép buộc tôi nhường nhịn Ninh Tiểu Yên, từ đó khiến Ninh Tiểu Yên có thể không kiêng dè gì mà ra hết chuyện này đến chuyện khác vượt quá giới hạn.Lời dối sẽ không người ta bị thương, sự thật mới là con d.a.o sắc bén.Lồng n.g.ự.c tôi dâng lên cơn đau dày đặc như kim châm.Vượt qua đám đông ồn ào náo nhiệt, tôi lảo đảo về nhà.Ký xong thỏa thuận hiến tạng, uống hết cả lọ thuốc ngủ, tôi tê dại cuộn tròn trong chăn chờ chết.Chết rồi, là có thể trở về thế giới ban đầu gặp mẹ.Kỳ thực, những người thật sự muốn chết, đều là lặng lẽ một mình nghênh đón cái chết, sao có thể giống như Ninh Tiểu Yên, rầm rộ khắp nơi kêu gào mình muốn c.h.ế.t chứ?5Trong cơn mơ màng, điện thoại vang lên.Tôi nghe máy, đầu dây bên kia, là giọng kiều mỵ của Ninh Tiểu Yên:"Anh trai, nệm của là hiệu gì , thoải mái quá.".Thì ra Ninh Tiểu Yên đang ở trong phòng cưới của tôi và Bùi Sâm.Nằm trên chiếc giường cưới mà tôi còn chưa từng nằm.Trong dạ dày tôi cuộn trào dữ dội."Nệm là do chị dâu em mua, cũng không biết.""Em đừng nằm trên đó, chị dâu em còn chưa ngủ trên chiếc giường này đâu, chị ấy biết sẽ giận đấy.""Anh trai, đã ngủ với chị ấy chưa?"Bùi Sâm im lặng hồi lâu, thành thật :"Chưa.""Hihi, Tiểu Yên biết trai căn bản không người phụ nữ cứ bám lấy không chịu buông tay đó mà. Nếu trai thật sự chị ấy, sao có thể nhịn lâu như mà không chạm vào chị ấy chứ?"Tôi mơ hồ nhớ lại, tôi và Bùi Sâm đã có rất nhiều lần ý loạn mê.Nhưng mỗi khi sắp đến bước cuối cùng, Bùi Sâm luôn thở hổn hển đẩy tôi ra, vuốt ve tóc tôi muốn để dành lại kỷ niệm đẹp nhất cho đêm tân hôn.Tôi cứ ngỡ đây là biểu hiện ấy trân trọng tôi.Nào ngờ, ấy là vì Ninh Tiểu Yên mà thủ thân như ngọc.
Bạn thấy sao?