99 Lần Bỏ Lỡ – Chương 2

3.Ngay sau đó, tiếng bước chân hoảng hốt vang lên.Bùi Sâm từ trên lầu lao xuống, va mạnh vào tôi khiến tôi ngã xuống đất."Tại sao em không trông chừng Tiểu Yên?"Anh ấy nhanh chóng đỡ Ninh Tiểu Yên vào lòng, cẩn thận bế ta lên ghế sô pha, giúp ta xử lý vết thương, lạnh lùng chất vấn tôi:"Em có biết em ấy bị trầm cảm nặng, bất cứ lúc nào cũng có thể tự tử không?"Lòng bàn tay tôi bị mảnh vỡ thủy tinh trên đất đ.â.m vào đau nhói, tôi không dám thêm một lời nào, sợ lại kích đến Ninh Tiểu Yên.Ninh Tiểu Yên thuận thế ôm lấy cổ Bùi Sâm, vùi vào n.g.ự.c ấy, nức nở nũng, trong giọng là sự đắc ý không che giấu ."Anh trai, Tiểu Yên đau quá..."Bùi Sâm thở dài, cúi đầu ta với ánh mắt đầy thương xót, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt ta, sau đó nắm lấy bàn tay bị thương kia, dịu dàng thổi vào vết thương:"Anh trai thổi một cái là hết đau rồi, Tiểu Yên ngoan nhất."Lúc này, Bùi Sâm hoàn toàn không ý đến tôi đang nằm trên đất cũng đã m.á.u me đầm đìa.Tôi không ngừng tự an ủi mình, vì Ninh Tiểu Yên là bệnh nhân nên Bùi Sâm quan tâm ta hơn tôi là điều đương nhiên.Nhưng sau đó, Bùi Sâm luôn luôn chọn Ninh Tiểu Yên, cũng nhiều lần bỏ rơi tôi.Ninh Tiểu Yên ầm ĩ muốn tự tử chín mươi chín lần.Anh ấy cũng bỏ rơi tôi chín mươi chín lần.Trong khu rừng núi vắng vẻ, giữa trận bão tuyết dữ dội, trên đường cao tốc xe cộ nườm nượp, vùng ngoại ô hoang vắng lúc nửa đêm, lễ đường đã tổ chức vô số lần...Vì căn bệnh trầm cảm của Ninh Tiểu Yên, mỗi lần Bùi Sâm bỏ tôi đi tìm ta, tôi đều không có quyền "không".Lần này, tôi thật sự không muốn thỏa hiệp nữa.Bất kể Bùi Sâm gì, tôi đều nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ấy không chịu buông.Chỉ vì tối qua hệ thống đã liên tục cảnh báo tôi.Nếu Bùi Sâm lại bỏ rơi tôi vì Ninh Tiểu Yên một lần nữa, tôi sẽ bị coi là công lược thất bại.Khi đó, tôi sẽ bị xóa sổ.Để tôi có thể buông bỏ áp lực tâm lý, dốc hết sức tranh giành Bùi Sâm với Ninh Tiểu Yên, hệ thống còn lén lút cho tôi biết, bệnh trầm cảm của Ninh Tiểu Yên là giả, ta tuyệt đối sẽ không tự tử đâu.Bùi Sâm bắt đầu sốt ruột:"Tiểu Yên là em , không thể không quan tâm em ấy. Hơn nữa, là bác sĩ tâm lý, phải có trách nhiệm với bệnh nhân của mình, hôn lễ ngày nào cũng có thể tổ chức, nếu hôm nay Tiểu Yên xảy ra chuyện, sẽ áy náy cả đời.""Anh hứa, lần sau nhất định sẽ cho em một đám cưới hoàn hảo."Tôi lắc đầu, giọng khàn khàn:"A Sâm, nếu lần này đi, chúng ta sẽ không còn đám cưới nào nữa."Sự kiên nhẫn của Bùi Sâm cuối cùng cũng cạn kiệt.Anh ấy dùng sức gỡ tay tôi ra, nhíu mày, giọng lạnh lùng hơn vài phần."Anh nhất định sẽ cưới em, cũng nhất định phải cứu Tiểu Yên, hai chuyện này không mâu thuẫn với nhau, tại sao em cứ phải cố chấp như thế?""Đây là chuyện liên quan đến mạng người, em nhất định phải loạn sao?"Không khí lập tức đóng băng.Ánh mắt chế giễu của quan khách từ bốn phương tám hướng phóng tới.Tôi há miệng, muốn với ấy rằng bệnh trầm cảm của Ninh Tiểu Yên là giả, ta sẽ không c.h.ế.t lại phát hiện bản thân không thể ra lời.Hệ thống , những chuyện nó với tôi, tôi không với Bùi Sâm, đây coi là hành vi gian lận trong quá trình công lược.Tôi lại há miệng, muốn với Bùi Sâm rằng nếu ấy đi, tôi sẽ chết.Nhưng tôi còn chưa kịp , điện thoại của Bùi Sâm lại vang lên.Anh ấy nghe máy, ôn nhu an ủi Ninh Tiểu Yên ở đầu dây bên kia.Sau đó, không chút do dự bỏ rơi tôi, không ngoảnh đầu lại mà rời đi.Giây tiếp theo, giọng lạnh băng của hệ thống vang lên:"Ký chủ, công lược thất bại rồi.""Cô có thể tự do lựa chọn cách chết.""Sau khi chết, sẽ đưa về thế giới gốc."Trở về thế giới ban đầu sao?Đột nhiên tôi cảm thấy như cũng rất tốt.Tôi ở thế giới cũ tuy rằng bệnh nặng quấn thân, ít nhất tôi còn có mẹ thương mình.Ở thế giới này, ngoài một cơ thể coi như khỏe mạnh, kỳ thực tôi chẳng có gì cả.Tôi suy nghĩ một chút, với hệ thống:"Vậy hãy để tôi thật sự rơi vào trầm cảm nặng, c.h.ế.t trong tay Bùi Sâm đi."Dù sao cũng phải chết.Tôi muốn để Bùi Sâm, một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp, tận mắt chứng kiến, trầm cảm nặng thật sự là như thế nào.Chắc chắn không phải là bộ dạng của Ninh Tiểu Yên hàng ngày vẫn bày ra trước mắt lừa gạt ấy. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...