Tình của Thẩm Chi Châu và Trần Uyển lên hot search, cư dân mạng gọi họ là hiện thực của "nắm tay nhau đến khi đầu bạc".Con trai gửi tin nhắn cho tôi: "Mẹ thấy chưa, gia đình hạnh phúc cả mạng chúc phúc, là do mẹ tự tay từ bỏ."Tôi cạn lời đến cực điểm, nghi ngờ hỏi lại nó: "Hay là mẹ cũng đăng giấy ly hôn lên mạng, cho cư dân mạng xem xem, đích thực vượt thời đại này thực ra là một cuộc ngoại không thể công khai."Màn hình hiển thị đối phương đang nhập tin nhắn, tôi đợi hơn mười phút, cũng không nhận một chữ trả lời nào.Tất nhiên tôi không như thật.Một mặt, dù sao cũng đã vợ chồng năm mươi năm, tôi không muốn cũng không nỡ đoạn tuyệt đường lui của người khác. Mặt khác, tôi mới bảy mươi tuổi, nếu tôi ăn ngon uống tốt, tôi cảm thấy mình vẫn còn rất nhiều thời gian để trải nghiệm những điều tốt đẹp trên thế gian này.Tôi không muốn lãng phí thời gian tươi đẹp vào những người và việc không đáng.Tôi an yên tĩnh lặng, bên phía Thẩm Chi Châu lại xảy ra chuyện lớn.7.Sau khi tôi đi, Trần Uyển chuyển đến sống cùng Thẩm Chi Châu.Ban đầu cũng là gia đình hòa thuận, Thẩm Chi Châu đón ánh trăng sáng trở về, con trai cảm thấy Trần Uyển đoan trang, cháu trai cũng thích bà ta dịu dàng, một tiếng "bà nội" hai tiếng "bà nội" mà gọi.Nhưng việc nhà cần có người , Trần Uyển quen sống sung sướng, tay mười ngón không dính nước mùa xuân.Con trai vội vàng bỏ tiền người giúp việc.Việc nhà đã có người lo, việc đưa đón cháu trai cũng cần người, con dâu không yên tâm với người giúp việc, con trai bèn đi cầu xin Trần Uyển, Trần Uyển cũng đồng ý ngay, để họ yên tâm việc.Con trai rất cảm kích về điều này:"Con đã dì Trần là người dễ chuyện nhất rồi mà, dì và bố con giống nhau, đều là phần tử trí thức, không giống những người già cổ hủ khác."Nhưng Trần Uyển mới đưa đón vài ngày, suýt chút nữa đã lạc mất cháu trai.Đó là sau khi tan học, bà ta dẫn cháu trai đi dạo trong trung tâm thương mại, không nhịn mà vào cửa hàng quần áo, chỉ lơ đãng một cái, cháu trai bảy tuổi đã chạy mất không thấy bóng dáng.Bà ta hoảng loạn, vừa báo cảnh sát vừa huy bảo vệ trung tâm thương mại, may mắn thay cuối cùng không có nguy hiểm gì, tìm thấy cháu trai ở tầng khác.Trần Uyển vừa tức giận vừa lo lắng, chỉ vào cháu trai trách mắng: "Không phải đã đợi ta trong cửa hàng sao? Ta chỉ thử hai bộ quần áo mất mấy phút, con chạy lung tung cái gì hả?"Con dâu vội vàng chạy đến vừa hay thấy cảnh này.Ngoài mặt ấy không tỏ thái độ gì, sau khi đưa cháu trai về nhà, liền ép con trai đến tìm tôi.Con trai không chịu, Trần Uyển cả đời không con không cái, chưa từng chăm sóc trẻ con, nhất thời sơ suất cũng là điều dễ hiểu, sau này Trần Uyển nhất định sẽ cẩn thận hơn, vân vân.Nhưng tối hôm đó Thẩm Chi Châu gọi điện cho con trai, uyển chuyển rằng Trần Uyển về nhà đau lưng không chịu nổi, mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo người mệt đến ngã bệnh, chuyện đưa đón con cái, bảo họ nghĩ cách khác.Con dâu lạnh, áp giải con trai đến chỗ tôi nhận lỗi."Mẹ, trước đây đều là lỗi của con, mẹ đừng để bụng." Con trai ủ rũ cúi đầu, "Nhưng con lúc đó cũng là tức giận, năng không suy nghĩ, chẳng phải mẹ cũng ép con sao?"Tôi không gì, con trai ngượng ngùng mấy tiếng, lại đi vòng quanh nhà tôi khắp nơi, cuối cùng nằm lên chiếc ghế mát xa mới mua của tôi."Mẹ, không phải con mẹ, mẹ sau khi ly hôn còn rất biết hưởng thụ, chiếc ghế mát xa này con từng thấy trong trung tâm thương mại, tám chín vạn đấy, mẹ cũng chịu chi thật."Tôi dùng lời của nó để chặn họng nó: "Mẹ chia nhiều tiền của bố con như , không mua đồ đắt tiền thì sao tiêu hết?"Nó sờ sờ mũi, "Mẹ, mẹ đừng giận con nữa, chồng mẹ không cần, con trai cũng không cần sao? Thần Thần là cháu trai ruột của mẹ, con không tin mẹ có thể nhẫn tâm nó không ai quản."Con dâu cũng thành khẩn mở lời: "Mẹ, trước đây là Thẩm Dục không hiểu chuyện, con đã ấy từ lâu rồi, dù thế nào đi nữa, sự hy sinh của mẹ cho gia đình nhỏ của chúng con là điều ai cũng thấy rõ.""Thần Thần lần này suýt chút nữa xảy ra chuyện, con thật sự không dám giao nó cho người ngoài nữa. Mẹ, mẹ xem có thể...""Nhưng mẹ đã đăng ký lớp học cho người cao tuổi, từ thứ Hai đến thứ Sáu ban ngày mẹ không rảnh. Như vầy đi, nếu cuối tuần Thần Thần không có ai trông, các con hãy đưa nó đến chỗ mẹ."Tôi có chút khó xử, con trai trợn to hai mắt: "Mẹ đăng ký lớp học cho người cao tuổi từ khi nào ? Mẹ đúng là thích hành hạ bản thân—"Tôi ngẩng đầu nó: "Học đàn piano, mấy ngày trước mới mua đàn piano, chiều nay nhân viên giao hàng sẽ mang đến."Nó cau mày, há miệng định gì đó, con dâu lập tức véo nó một cái, híp mắt : "Mẹ đăng ký lớp học cho người cao tuổi là chuyện tốt, bồi dưỡng tâm hồn. Chuyện của Thần Thần, con sẽ nghĩ cách khác."
Bạn thấy sao?