500 Vạn Tiền Sính [...] – Chương 4

Nhưng không ngờ, ngay từ đầu, tất cả chỉ là một âm mưu.  

Còn tôi, từ đầu đến cuối, chẳng qua chỉ là một trò .  

Những người trong phòng bao hoặc nhạo, hoặc mắng chửi tôi.  

Nhưng tôi chẳng nghe thấy gì cả.  

Chỉ cảm thấy tim mình đập mạnh đến mức như muốn nổ tung.  

Trước mắt tôi tối sầm lại, cơ thể ngã quỵ xuống sàn.  

Còn tôi, Lâm Mộng, và trai thiếu gia của ta chỉ ngồi đó, vừa uống rượu vừa lạnh lùng tôi.  

Họ tôi đau khổ vùng vẫy, cuối cùng bị tức đến chết ngay tại chỗ.  

“Chết rồi à?”  

“Chẳng thú vị gì cả.”  

“Em còn tưởng ta sẽ kiên cường lắm, ai ngờ lại yếu đuối thế này.”  

“Lần sau em tìm kẻ nào biết chịu đựng hơn đi, không?”  

 

  3

Một tuần đã trôi qua kể từ ngày tôi cầu khoản sính lễ trên trời.  

Tôi vẫn giữ im lặng, không có tĩnh gì.  

Cuối cùng, Lâm Mộng mất hết kiên nhẫn.  

Cô ta đập tất cả những thứ có giá trị trong căn nhà của tôi, nát mọi thứ để trút giận.  

Sau khi phát tiết xong, ta tôi, lạnh lùng lời chia tay: “Giang Lâm, nếu không có tiền, thì đừng bộ tịch không? Đừng lãng phí thời gian của tôi.”  

“Đồ vô dụng, có biết đã tôi mất mặt đến mức nào không?”  

Tôi .

Tôi biết lý do Lâm Mộng gấp gáp như , vì thời hạn mà Vương Đàm đưa cho ta chỉ có một tháng.  

Nhiệm vụ mà "chủ nhân" giao...  

Thật ra, tôi chẳng hứng thú gì với trò chơi của bọn họ, chỉ là ta không nên lôi tôi vào cuộc, biến tôi thành một phần trong trò "play" giữa hai người họ.  

Tôi muốn biết, nếu Lâm Mộng thất bại trong nhiệm vụ này, ta sẽ phải chịu hình gì?  

Khuôn mặt giận dỗi của bất ngờ phóng đại ngay trước mắt tôi.  

Tôi miễn cưỡng dỗ dành ta.  

“Gấp cái gì, mới có một tuần thôi. 500 vạn không phải là con số nhỏ. Nếu em gấp quá, thì chúng ta đừng kết hôn nữa.”  

Lần đầu tiên, tôi trái ý ta, khiến Lâm Mộng ngạc nhiên.  

Dù sao, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, ta không thể từ bỏ tôi lúc này . Điều đó khiến ta có chút hoảng loạn, vội vàng đổi thái độ.  

“Giang Lâm, em không có ý đó, em chỉ muốn sớm gả cho thôi.”  

Tôi lạnh trong lòng, gương mặt vẫn giữ vẻ điềm nhiên.  

“Anh cũng rất muốn cưới em, 500 vạn thật sự không dễ xoay sở. Em cho thêm chút thời gian nữa.”  

Cô ta nửa tin nửa ngờ.  

“Được, cho thêm hai tuần. Ba tuần nữa mà vẫn không có, chúng ta chia tay!”  

Chia tay để uy hiếp tôi à?  

Chiêu này kiếp trước còn tác dụng, kiếp này...  

Bố đây chẳng thèm quan tâm.  

Loại đàn bà dễ dãi như Lâm Mộng, có cho không tôi còn thấy bẩn!  

Dỗ ngọt xong, tôi lái xe ra ngoài.  

Bằng cấp của tôi không tệ, là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc từ trường top 985. Ngày ra trường, tôi nhận hàng loạt lời mời việc.  

Nhưng vì chiều theo , tôi lại chọn một công ty hạng trung, chỉ để tiện đưa đón ta mỗi ngày, còn lo bữa trưa cho ta.  

Lương thấp đã đành, lại còn thường xuyên phải tăng ca, không có tương lai gì cả.  

Sau khi sống lại một lần, tôi lập tức nghỉ việc, gọi đến công ty nằm trong top 500 mà trước đây từng từ chối.  

Không ngờ, người nghe máy lại là Tô Nguyễn – nữ thần mà tôi từng thầm thương trộm nhớ thời cấp ba.  

Nghe gia cảnh ấy rất khá, là tiểu thư nhà giàu. Nhưng ấy chẳng hề có chút kiêu ngạo nào, tính hiền hòa, tốt bụng, là “bạch nguyệt quang” trong lòng rất nhiều chàng trai.  

Thời cấp ba, tôi cũng đã thầm thích ấy suốt ba năm, đáng tiếc chưa bao giờ dám ra.

Sau khi tốt nghiệp, còn chưa kịp tỏ , tôi đã nghe tin ấy chuyển nhà, rời khỏi đây.

Từ đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau.

Không ngờ, giờ đây lại có cơ hội gặp lại ấy.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong quán cà phê.

Đôi mắt to tròn, long lanh của Tô Nguyễn chớp chớp, trông vừa ngây thơ lại vừa đáng , như một nai nhỏ.

Mấy năm không gặp, ấy càng thêm xinh đẹp.

Làn da trắng mịn, vóc dáng quyến rũ, đôi chân thon dài bao bọc bởi tất đen mỏng manh. Phía dưới chiếc váy ngắn thấp thoáng để lộ... khiến tôi bất giác nuốt nước bọt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...