Trời ạ! Về sau không phải sẽ mỗi ngày đều như đi?! Chết mất! 365 ngày này mới qua có một ngày, như thế nào chợt cảm thấy lạnh cả người… Hai giờ sáng. Chết tiệt!
Lúc này đáng ra là thời gian bảo dưỡng nhan sắc, là lúc kinh mạch cơ thể lưu chuyển, vận hành đến tim, gan. Cô từ trước đến giờ đều luôn luôn không bỏ lỡ thời gian này, nếu không có việc gì bận rộn sẽ đúng 11 giờ đi ngủ, chuyện lớn gì cũng sẽ không phải vào giờ lên giường thế này! Chết tiệt 365 ngày tới đây, thật đúng là xui xẻo!
Trên giường Lôi Tuấn Vũ vẫn còn một cơ thể phụ nữ ở trần đang nằm dài, không chút mảy may thèm để ý đến sự có mặt của Lãnh Tử Tình. Cô nàng chậm rãi xuống giường, nhăn nhó dán lên người Lôi Tuấn Vũ, nũng nịu : "Vũ, phải mất bao lâu thế?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Lôi Tuấn Vũ thân mình hơi khựng lại, gian tà: "Ngoan, rất nhanh! Chịu khó sang phòng bên một chút…"
Kiều Nhi lắc lắc thân mình, uốn éo đi ra, xông vào phòng của Lãnh Tử Tình. Lãnh Tử Tình bóng dáng ta, lập tức trong lòng bỗng trào lên cảm giác chán ghét. Làm sao có thể như ?! Trời ạ! Vấn đề này có chút bảo thủ, thực sự là ưa sạch sẽ. Phòng của , giường của , không thể để lây dính với người phụ nữ như .
Lôi Tuấn Vũ cúi đồng hồ, vội vã kéo tay Lãnh Tử Tình đi nhanh về phía cửa, đi ra ngoài.
Quả nhiên, lão ba lão mẹ ở dưới lầu nghe tiếng mở cửa, ánh mắt đồng loạt chiếu về phía bọn họ. Ánh mắt đi từ nhạy bén đến nhu hòa, sau nữa là hiểu ý. Lãnh Tử Tình không tự nhiên kéo lại chiếc áo ngủ thoải mái, bảo thủ trên người mình, tên Lôi Tuấn Vũ chết tiệt, không chỉ kéo vẫn còn mặc đồ ngủ xuống lầu, chính hắn còn… còn để mình trần!
Thật là! Cố ra vẻ ái muội cũng không cần phải khoa trương như chứ! Dù thế nào con dâu gặp bố mẹ chồng cũng nên dè dặt đi một chút! Cũng may, vì đề phòng Lôi Tuấn Vũ nửa đêm nổi thú tính, chọn áo ngủ vẫn thật bảo thủ, những chỗ nên lộ thì một chút cũng không lộ, mà những chỗ không nên lộ thì ngay cả bóng dáng cũng đều không thấy.
Đi xuống lầu, Lãnh Tử Tình lễ phép chào hỏi, còn có chút không tự nhiên, dù sao bộ dáng của bọn họ rất… "Ai nha, Tuấn Vũ, sao con lại gọi cả Tử Tình dậy gì?! Đã trễ thế này! Thật là!" Tiêu Duệ quở trách , chạy nhanh qua kéo Lãnh Tử Tình ngồi xuống.
Lôi Tuấn Vũ không khỏi trợn trắng mắt, lão mẹ này thật đúng là, dối không chớp mắt!
Không phải là vừa mới bà ầm ĩ đòi gặp Lãnh Tử Tình, kêu là muốn xem một chút con dâu tốt của mình có khỏe không, có phải hay không đang giỡn bọn họ, hơn nữa, lại còn đúng rạng sáng đến kiểm tra! Là rạng sáng đấy! Loại chuyện này đúng là chỉ có lão cha lão mẹ này có khả năng nghĩ ra! Thật sự là…
Lãnh Tử Tình xấu hổ , : "Có gì đâu ạ! Mẹ đã tới, con sao lại có thể không xuống trò chuyện với mẹ ? Thật ngại quá, vừa nãy con ngủ say quá ạ."
Tiêu Duệ ha ha , ánh mắt vô cùng ái muội, vụng trộm ghé tai Lãnh Tử Tình : "Con của mẹ có phải hay không rất lợi nha?"
Lãnh Tử Tình sửng sốt, cố gắng lấy lại tinh thần, bà? Bà…? Trời đất! Người mẹ này thật đúng là… Phút chốc đỏ mặt, đây là cái chuyện gì chứ! Xấu hổ liếc mắt Lôi Tuấn Vũ. Cô thật sự là oan uổng mà! Nhưng mà, chính mình lại không thể .
Tiêu Duệ đến toe toét, quay sang lão chồng, Lôi Đình : "Tốt lắm, tốt lắm! Đừng phiền bọn trẻ nghỉ ngơi nữa! Ông này, chúng ta nhanh một chút trở về đi!" Sau đó, lại với Lãnh Tử Tình: "Tử Tình à, nếu muốn ăn cái gì thì gọi điện cho mẹ, mẹ sẽ nấu cho con ăn!"
Lãnh Tử Tình rớt cả mồ hôi, ngây ngô đáp lời…
Bạn thấy sao?