Có lầm hay không?! Lãnh Tử Tình mắt đầy tơ máu, con ngươi gần như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt! Chưa đến sáu giờ mà bọn họ đã đến kêu ăn sáng?! Trời đất ơi! Gia đình này cùng với Lôi gia đúng là muốn… người mà!
Nhanh chóng đứng lên, Lãnh Tử Tình suýt chút nữa quên mất đêm qua mình nằm dưới đất ngủ. Bọn họ rốt cuộc là có muốn cho sống hay không đây? Đẩy cửa phòng Lôi Tuấn Vũ ra, nào có tâm trí để ý bọn họ có đang cái gì vận buổi sáng: "Nhanh lên! Cha mẹ tôi đến đây! Đã tới cửa rồi!" Lãnh Tử Tình ngã chúi xuống, hét to "A!!!"
Một tiếng phụ nữ thét chói tai. Lôi Tuấn Vũ vội dùng chăn che chỗ hai người đang… lại, đôi mắt khát máu phút chốc về phía Lãnh Tử Tình.
Ôi trời ơi! Lãnh Tử Tình lập tức ngây dại. Bọn họ… Bọn họ thật… rất có thể lực! Sẽ không phải là … cả đêm đi? Nhận thấy ánh mắt như muốn người của Lôi Tuấn Vũ, Lãnh Tử Tình xấu hổ , lướt qua chiếc giường ái muội của họ, đi về phía cửa, giả lả :
"Ngại quá, quấy rầy nhị vị! Tôi đi trước ra ngoài, Tuấn Vũ, tác nhanh lên một chút! Nếu không, có khi cha mẹ tôi sẽ… nhào lên đây mất!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenne.net/ />
Quá khẩn trương nên Lãnh Tử Tình không cẩn thận đâm sầm vào cánh cửa, đánh cái rầm, xoa xoa chiếc mũi đau, dưới ánh mắt hỏa thiêu của Lôi Tuấn Vũ, vội vàng chạy ra ngoài.
"Shit!" Tiếng chửi của Lôi Tuấn Vũ vang lên phía sau. Xoay người rời khỏi thân thể Kiều Nhi, hứng thú buổi sáng hoàn toàn biến mất.
"Có lầm hay không?! Vũ, không phải là mỗi ngày sẽ đều như chứ? Người phụ nữ này thật đúng là phiền phức!" Kiều Nhi không chịu, xoa ngực Lôi Tuấn Vũ, ánh mắt dụ dỗ phóng tràn ra khỏi tròng mắt.
"Ngoan, cưng! Tân hôn ý mà, dĩ nhiên mấy vị trưởng bối có vẻ coi trọng. Kiên trì thêm mấy ngày nữa thôi! Được rồi, ra ngoài trước đã, em ngủ nhiều thêm một chút…" Lôi Tuấn Vũ xuất ra tất cả nhu , hôn hai má Kiều Nhi liền xuống giường.
Nếu hắn nhớ không nhầm, vừa xong người phụ nữ kia mới với hắn là " tác nhanh lên một chút" đi? Ý của là tốc độ của quá chậm?! Chết tiệt! Cái biểu vô tội của sao mà thấy điên tiết thế không biết!
Lãnh Tử Tình cung kính mở cửa cho lão ba lão mẹ, có chút ngại ngùng mời họ tiến vào. Bộ dáng sắm vai vừa đúng, thật giống như đêm qua vừa mới nếm qua trái cấm, một chút ngượng ngùng một chút ngọt ngào. Biểu này, ngòi bút của không biết đã từng sinh ra cho bao nhiêu nhân vật chính, chỉ là lúc này diễn viên lại là thôi!
Mạnh Hân Di lập tức đem bữa sáng còn nóng hôi hổi đang cầm trên tay đặt lên bàn ăn. Kéo con lại gần hơn, xoay trái xoay phải, Lãnh Tử Tình ánh mắt mẹ mà cảm thấy như có ảo giác, giống như Mạnh Hân Di hy vọng sau khi trải qua một đêm, trong bụng đã xuất hiện một tiểu sinh mệnh rồi! Cái loại cảm giác trần trụi này khiến không kìm nổi muốn lên.
"Tình Nhi, Tuấn Vũ đâu? Vẫn còn chưa thức dậy à?" Mạnh Hân Di ái muội hỏi.
"Dạ, mẹ, Tuấn Vũ ấy vừa mới dậy, vẫn đang thay quần áo, sẽ ra ngay thôi." Đang , liền lên Lôi Tuấn Vũ đang từ trên lầu đi xuống, vừa đi vừa nhiệt tiếp đón: "Ba, mẹ, hai người đến chơi!"
Chột dạ hướng hắn ngại ngùng , thoáng đỏ bừng mặt. Hai ông bà Lãnh Huyền Thiên và Mạnh Hân Di cùng thấy, không khỏi nhếch khóe miệng…
Bạn thấy sao?