365 Ngày Chìm Trong [...] – Chương 9

Anh ta vẫn còn đang : "Tang Ngư, đừng giả bộ nữa, giận dỗi cũng phải có chừng mực, biết em chán ghét Kỷ Hoài Tinh, em muốn đi theo muốn ch rồi phải không?"

 

Tôi thu hồi ánh mắt, về phía ta, nâng cao âm lượng: "Cái gì——? Sao biết tôi chồng mình muốn ch ——?”

 

Tưởng Nam sửng sốt một lúc: "Em cái gì?”

 

Tôi ôm ngực: "Anh đúng, tôi không thể sống thiếu ấy, tôi hận không thể trói mình lại với ấy, tôi rất ấy, một giây không thấy ấy, trái tim tôi như muốn ngừng đập ..."

 

Tưởng Nam nhíu mày: "Anh đâu có …”

 

Tôi ngắt lời ta, xua tay: "Nhưng không còn cách nào khác, dù sao chồng tôi vừa cao ráo vừa đẹp trai lại còn nhiều tiền, dáng người đẹp, thể lực tuyệt vời, ưu điểm nhiều không đếm xuể, ấy đứng ở đó, tôi liền không còn thấy người khác nữa, trong mắt đều là ấy..."

 

Nhiệt độ xung quanh dần ấm lại, phía sau vang lên tiếng bước chân, Kỷ Hoài Tinh đi tới.

 

Phía sau còn có em tốt của là Lâm Mạc đi theo, Lâm Mạc chằm chằm tôi với vẻ mặt khiếp sợ.

 

Tôi quay đầu, ra vẻ kinh ngạc che miệng lại.

 

“Ông xã? Anh tới lúc nào ? Em vừa mới thấy.”

 

Ngập ngừng một lúc, tôi che mặt, trốn trong lòng ấy.

 

"Trời ơi, những lời vừa rồi không lẽ nghe thấy hết rồi sao?"

 

Kỷ Hoài Tinh đưa tay vuốt ve eo tôi, môi mỏng khẽ mở, giọng khàn đến dọa người:

 

"Ừ, nghe hết rồi.”

 

Lâm Mạc ở một bên xoa xoa cánh tay, không ngừng trợn trắng mắt: "Chị , những lời vừa rồi cũng quá giả dối đi, tên ngốc nào có thể thích nghe những lời này? Đúng là lừa trẻ con mà.”

 

 

Kỷ Hoài Tinh cúi đầu cọ cọ chóp mũi tôi, thanh âm ngọt ngào: "Anh thích nghe, rất hay, nhiều hơn chút, không?”

 

Lâm Mạc: "......”

 

Tôi toe toét, mạnh mẽ gật đầu.

 

 

8.

 

Tưởng Nam trầm mặc một lúc lâu mới nở một nụ khó coi: "Tang Tang, đi trước, lần sau sẽ tới…” Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa.

 

Nói xong câu đó, ta từng bước, từng bước đi ra ngoài, bộ dáng vẫn còn lưu luyến.

 

“Chờ chút.”

 

Tôi gọi ta lại.

 

Cùng lúc đó, tôi cảm giác sức lực đang ôm eo tôi của Kỷ Hoài Tinh đột nhiên tăng lên.

 

Tôi giả vờ không cảm giác , hắng giọng: 

 

"Tưởng tiên sinh, sau này cũng đừng tới tìm tôi nữa, tôi đã kết hôn rồi, không muốn tiếp quá nhiều với , lại càng không muốn để cho chồng tôi nghĩ nhiều. Cứ như đi, đi nhanh lên, đừng quay đầu lại, chúng tôi còn phải ăn cơm nữa, không có phần của .”

 

Vừa xong, lực trên eo đã trở nên mềm mại hơn.

 

Tưởng Nam còn muốn chuyện, Kỷ Hoài Tinh giương mắt ta một cái.

 

Trong mắt ta đều là sợ hãi, trong nháy mắt im lặng, cụp đuôi xám xịt rời đi.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...