3.
Tôi cúp máy, chạy chậm đuổi theo ấy.
“Kỷ Hoài Tinh, không phải như đâu, đừng nghe tên ngu đó lung tung…”
“Đủ rồi, Tang Ngư.” Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa.
Kỷ Hoài Tinh dừng bước, không thèm liếc tôi một cái, giọng lạnh lùng bóng lưng lại run rẩy: “Đi tìm ta đi, rồi, sẽ không ngăn cản em nữa.”
Tôi khẽ cắn môi, lao tới ôm lấy eo ấy.
Lưng cứng đờ, cố gắng thoát khỏi tôi.
Tôi bất chấp tất cả xoay mặt ấy lại, kéo kính mắt xuống rồi bắt đầu hôn lung tung.
Anh muốn giãy dụa, lại sợ tôi bị thương, chỉ ôm lấy eo tôi, tùy ý để tôi bôi hết nước miếng lên mặt.
Thời gian trôi qua một lúc lâu, tôi mở mắt Kỷ Hoài Tinh.
Hốc mắt đỏ lên, đáy mắt ươn ướt, cổ áo xộc xệch, trông như vừa bị tôi chà đạp.
Tôi chột dạ rời tầm mắt, không dám chuyện với ấy.
Kỷ Hoài Tinh liếc tôi một cái, hạ mí mắt xuống, giọng trầm thấp: “Hôn xong rồi, đi tìm ta rồi đúng không?”
“Đương nhiên là không!”
Tôi đột nhiên quay đầu, hận không thể thề với trời: “Trước kia coi trọng ta là do mắt em mù, Kỷ Hoài Tinh, em thề, từ nay về sau, trong mắt em chỉ có , chúng ta sẽ sống thật tốt.”
Anh ấy nhướng mắt tôi, sau đó cúi đầu khổ vài tiếng: “Em đã dối như vô số lần rồi.”
Tôi nóng nảy, rất muốn chứng minh cho thấy: “Lần này thật sự không phải dối, Kỷ Hoài Tinh…”
Kỷ Hoài Tinh xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, không gì, rõ ràng là bộ dáng không tin.
Nhìn hành của , tôi bỗng nhiên nhớ tới tộc người cá hình như có một loại khế ước, sau khi ký kết sẽ buộc chặt cả đời với nhau.
Kiếp trước bị tôi chọc giận đến mức không chỉ một lần đề cập đến chuyện ký kết, đều bị tôi tìm sống tìm ch từ chối.
Nghĩ đến đây, tôi như bắt cọng rơm cứu mạng, vội vàng : “Người cá các có khế ước đúng không?”
Kỷ Hoài Tinh cúi đầu, vẫn không một câu.
“Em nguyện ý ký khế ước với , vĩnh viễn ở bên cả đời, tin…”
“Được.” Kỷ Hoài Tinh ngẩng đầu lên ngay.
Câu ‘ tin em’ cứ như kẹt trong cổ họng tôi.
Hai con chim nhỏ ngoài cửa sổ lại bắt đầu líu lo.
“Chíp chíp, cắn câu, cắn câu rồi.”
“Chíp chíp, bị lừa rồi, Tang Đại Dũng bị lừa rồi.”
Tôi không nghe rõ: “Bọn nó cái gì? Câu cái gì?”
“Câu cá.”
Kỷ Hoài Tinh mặt không đổi sắc: “Bọn nó muốn câu cá.”
Tôi: ? Câu cá? Chim muốn câu cá?
Bạn thấy sao?