Tôi lo lắng tiến lên hai bước: “Kỷ Hoài Tinh, ổn chưa?”
Kỷ Hoài Tinh đưa lưng về phía tôi, giọng khàn khàn: “Tang Ngư, đừng trách không nhắc nhở, bây giờ em đi, còn có thể ăn cơm với Tưởng Nam.”
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của , tôi khẽ cắn môi, nhào tới ôm lấy cánh tay : “Sao em phải ăn cơm cùng người khác chứ? Em chỉ muốn ăn cùng thôi!”
Suy nghĩ một chút, lại thêm: “Ông xã.”
Kỷ Hoài Tinh vừa nghe đến hai chữ ‘ông xã’ liền mạnh mẽ rút cánh tay của mình ra, cách tôi rất xa: “Tang Ngư!”
“Có.”
Anh ấy đè nén sự hung bạo trong mắt, giận quá hóa : “Lần trước gọi như là vì muốn nhổ vảy của đưa cho Tưởng Nam, lần này thì sao? Vì trái tim sao?”
Trong lòng tôi đau nhói, tiến lên ôm c.h.ặ.t t.a.y không buông: “Đương nhiên không phải, chúng ta không phải vợ chồng sao? Em gọi như rất bình thường mà.”
Kỷ Hoài Tinh vẫn không tin, ánh mắt hoài nghi tới lui trên người tôi, cuối cùng thoáng qua đồng hồ: “Nếu bây giờ em không đi, thì thật sự không gặp Tưởng Nam…”
“...”
Sao cứ nhắc đến ta , thật ra người thích ta là đúng không?
Tôi kiễng chân ôm lấy cổ , đáng thương : “Em vốn không muốn gặp ta, em chỉ muốn gặp , ông xã, em đói, cả ngày nay không ăn gì rồi.”
Kỷ Hoài Tinh rũ mắt, trong con ngươi bình tĩnh như nước hiện lên một tia đau lòng.
Xem ra *bán thảm có hiệu quả.
*Bán thảm: giả nghèo giả khổ…tỏ ra đáng thương v.v
Tôi chớp mắt, tiếp tục đáng thương :
“Hôm nay em vội ra ngoài gặp , giày mang không hợp chân, bị thương rồi, đau quá.”
Nghe , Kỷ Hoài Tinh im lặng một hồi lâu, cuối cùng đành chịu thua, ngồi xổm xuống, cẩn thận nắm lấy cổ chân tôi: “Đưa xem.”
Tôi dùng sức gật đầu, sau đó nâng cằm, nghiêm túc Kỷ Hoài Tinh.
Người ta thường người cá đến từ biển sâu đều vô cùng xinh đẹp và giỏi mê hoặc lòng người.
Ánh mắt tôi dõi theo hàng mi dài hơi cong của Kỷ Hoài Tinh, lướt qua sườn mặt trắng nõn nhẵn nhụi, cuối cùng dừng ở trên đôi môi hồng nhuận mềm mại, nhịn không nuốt nước miếng.
Ôi mẹ ơi.
Đúng là một người cá xinh đẹp, đúng là một cái miệng đáng để hôn.
Nghĩ tôi liền , giơ tay ôm cổ .
Lông mi Kỷ Hoài Tinh run rẩy, hơi ngước mắt lên, ánh mắt tựa hồ như mang theo cái móc kéo tôi vào, cứ như mà tôi.
Hôn sao? Có muốn hôn hay không đây? Hôn một cái , chỉ một cái thôi.
Tôi khó kìm nén tiến đến bên môi , ngay khi vừa định hôn thì điện thoại di reo lên.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa.
Bầu không khí mập mờ trong nháy mắt bị vỡ.
Trên mặt Kỷ Hoài Tinh hiện lên một tia mất mát, quay mặt đi, bộ như không có chuyện gì.
Tôi bực mình cầm điện thoại, không thèm người gọi là ai trực tiếp nghe máy: “Tốt nhất nên với tôi rằng trời sắp sập rồi…”
Lời còn chưa dứt, đầu bên kia truyền đến âm thanh oán giận của Tưởng Nam.
“Tang Tang, Kỷ Hoài Tinh đồng ý với em chưa? Tại sao không gì? Hắn không đồng ý sao? Vậy em hãy tỏ ra khổ sở một chút, để cho hắn đau lòng em.”
“Tang Tang, tất cả chỉ là kế hoạch tạm thời mà thôi, biết em cảm thấy đuôi hắn ghê tởm, chờ sau khi chuyện này thành công, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”
“...”
Trong lòng tôi căng thẳng, vội vàng ngẩng đầu Kỷ Hoài Tinh.
Anh cũng đang tôi, đáy mắt là một mảnh âm u đáng sợ, thấy tôi thì châm chọc nở nụ , buông tay tôi ra, đứng dậy bỏ đi.
Bạn thấy sao?