365 Ngày Chìm Trong [...] – Chương 14

PHIÊN NGOẠI: KỶ HOÀI TINH

 

1.

 

Từ lúc sinh ra tôi đã khác với những người cá khác.

 

Cha tôi là vua dưới đáy biển, còn mẹ tôi cũng là công chúa dưới đáy biển.

  Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa.

Phù thủy , tôi là huyết mạch hoàng tộc thuần khiết nhất trăm năm khó gặp, nhân ngư như tôi, sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, là tiểu vương tử tôn quý nhất đáy biển.

 

Nước mắt tôi chảy sẽ biến thành trân châu, tiếng hát của tôi êm tai cả vùng biển, đuôi cá của tôi tản ra ánh sáng màu xanh ngọc quý hiếm nhất.

 

Tôi đã sống vô tư dưới đáy biển hàng trăm năm cho đến khi tôi gặp loài người đó.

 

Trong "Lược sử đáy biển" có ghi lại.

 

Người cá sẽ chỉ có một người đồng hành trong suốt cuộc đời.

 

Một khi nhận định, liền đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không ruồng bỏ.

 

Mà nhân loại lại có thể có vô số đời.

 

Bọn họ , nhân loại có thể đến cuối cùng, hoàn toàn dựa vào lương tâm.

 

Cho nên, nhân ngư tuyệt đối không thể nhân loại, bởi vì sẽ chỉ chịu thiệt, sẽ không hạnh phúc.

 

Tôi tin "Lược sử đáy biển" sẽ không lừa dối tôi, lên luôn coi con người là quái vật.

 

Nhưng trước mắt này hình như không phải quái vật.

 

Cô ấy giống như một đóa hoa nhỏ lay trong mưa gió.

 

Tôi không biết ngôn ngữ của con người, hình như ấy luôn có thể thấu những gì tôi muốn .

 

Cô ấy gọi tôi là Tiểu Ngư, ấy sẽ chủ cầm tay tôi, ấy còn có thể hát bài hát của nhân loại cho tôi nghe.

 

Tôi phẫn nộ hất đuôi, ý muốn đuổi ấy đi.

 

Nhưng ấy chớp chớp mắt, chuyển từ theo sát tôi thành theo tôi cách một khoảng cách rất xa.

 

Cô ấy dường như không sợ tôi, còn tôi là người tốt.

Không, là cá tốt.

 

Tôi .

 

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ấy, phân rõ cái gì là tốt, cái gì là xấu chứ?

 

Tôi nghĩ, tôi nên trở lại đáy biển, để cho ấy ở lại bờ sông khóc một mình.

 

Nhưng mà, tôi có chút không muốn thấy ấy khóc.

 

Ở bên ấy đi, cứ như ở bên ấy đi.

 

Tôi tự nhủ.

 

Tôi không biết điều gì đã thúc đẩy tôi không kiểm soát việc muốn ở gần ấy.

 

Tóm lại, những ngày ở bên ấy, mỗi ngày đều rất vui vẻ.

 

2.

 

Sau đó, ấy rằng ấy muốn những viên đá san hô đẹp nhất dưới biển sâu.

 

Vì tìm nó, tôi đã trải qua rất nhiều khó khăn, bị thương rất nặng, đều không quan tâm.

 

Thế , khi tôi kích cầm viên đá san hô kia đi tới bên bờ, đã sớm không thấy bóng dáng ấy đâu nữa.

 

Thế đấy.

 

Từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn, lại từ mặt trời lặn đến mặt trời mọc.

 

Tôi đợi ấy vô số ngày đêm, cuối cùng cũng hiểu .

 

Cô ấy không còn muốn đá san hô mà tôi tìm thấy nữa.

 

Lại càng không cần tôi.

 

Đồ xấu xa.

 

Anh ghét em.

 

Sao em có thể lừa một con cá chứ?

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...