11.
Kỷ Hoài Tinh giống như không biết mệt mỏi.
Tôi nhớ mang máng, lúc tôi ngủ, trời cũng đã sáng.
Một giây trước khi ngủ, tôi cảm nhận Kỷ Hoài Tinh dịu dàng hôn lên trán tôi, giọng trầm thấp lưu luyến.
"Anh tìm thấy đá san hô mà em muốn dưới đáy biển rồi."
"Em không muốn lặn xuống đáy biển, vì em lên bờ."
"Cục cưng, rất tốt, thử toàn tâm toàn ý , không?"
Được.
Tôi mệt mỏi không nên lời, chỉ có thể ở trong lòng trả lời .
Một giấc này tôi ngủ thật lâu, cũng mơ rất nhiều giấc mơ lộn xộn.
Trong giấc mơ.
Mười sáu tuổi tôi ngoài ý muốn mất đi ba mẹ, tốt của ba là Tưởng nhận nuôi.
Mẹ Tưởng Nam vì muốn có tài sản của ba mẹ tôi để tài trợ cho phòng thí nghiệm của bà ta, nên đã liều mạng tẩy não tôi rằng năm đó Tưởng Nam đã cứu tôi.
Tôi ngẩng đầu, bướng bỉnh với bà ta:
"Không đúng, người cứu con không phải Tưởng Nam, mà là một người cá rất đẹp.”
Đúng , cứu tôi từ dưới biển về là một người cá rất xinh đẹp, ở đó đợi tôi nhiều ngày như cũng là người cá đó, ấy còn mời tôi cùng ấy xuống đáy biển.
Mẹ Tưởng Nam tát vào mặt tôi đến ngã bệt xuống đất: "Người cá cái gì? Là Tưởng Nam! Tưởng Nam mới là ân nhân cứu mạng của mày, mày phải đem tất cả tài sản cho nhà chúng tao mới đúng!"
Không phải như . Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa.
Tôi không chịu nghe, bà ta cứ đánh tôi, cho đến khi tôi hấp hối mới dừng tay.
“Tiện nhân, nếu không nhớ lâu, tao liền đánh tới khi mày nhớ lâu mới thôi.”
Cuộc sống ở Tưởng gia thật không dễ chịu.
Tôi phải rửa chén, phải nấu cơm, chỉ có thể ăn cơm thừa, chỉ có thể mặc quần áo cũ của ta, chỉ có thể ngủ trên sàn nhà ngoài cửa.
Ở trong nhà này, bất luận kẻ nào không hài lòng đều có thể đánh chửi tôi để trút giận.
Đau quá, thật sự đau quá.
Hầu như ngày nào tôi cũng khóc và ngủ thiếp đi.
Người cá đến từ biển sâu.
Không phải sẽ bảo vệ em sao?
Không phải tìm viên đá san hô đó sẽ quay lại tìm em sao?
Sao vẫn chưa quay lại?
Em đau quá.
Sau đó, tôi còn chưa đợi nhân ngư mà mình tâm tâm niệm niệm, thì đã biến thành vật thí nghiệm trong phòng thí nghiệm của mẹ Tưởng Nam.
Họ thay toàn bộ m.á.u của tôi, thay đổi trí nhớ của tôi, nhốt tôi trong phòng thí nghiệm, không thấy ánh mặt trời.
Dần dần.
Tôi bắt đầu không nhớ hình dáng của người cá đó như thế nào nữa.
Mỗi lần ngủ một lát, dáng vẻ của ấy lại hiện lên trong trí nhớ tôi một chút.
Tôi không muốn quên ấy như , bắt đầu thử khắc chế cơn buồn ngủ của mình.
Tự đ.â.m vào cánh tay mình bằng cây kim lấy trộm .
Tự đập đá vào chân mình.
Tôi đã để lại vô số vết thương đẫm m.á.u trên người mình chỉ để nhớ đến ấy.
Thế , thí nghiệm của bọn họ vẫn thành công.
Nhân ngư xinh đẹp kia trong trí nhớ của tôi biến thành kẻ địch, mà Tưởng Nam lại trở thành ân nhân của tôi.
……
Bạn thấy sao?