365 Ngày Chìm Trong [...] – Chương 1

Để cứu công ty của trai, tôi đã kết hôn với một người cá.

 

Người cá có bản tính lạnh lùng, nhiều dục vọng, cũng tự ti vì cái đuôi cá của mình.

 

Tôi vô số lần mượn chuyện này nhục nhã : "Cái đuôi cá nhớp nháp của , chỉ thôi đã khiến tôi cảm thấy ghê tởm, giống như bản thân .”

 

Sau đó, tôi bị trai gi*t ch.

 

Vì cứu tôi, người cá đã nhổ sạch tất cả vảy cá của mình, nguyện hóa thành bọt biển, ch không toàn thây.

 

Mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại đêm kết hôn với người cá.

 

Anh che giấu sự tự ti và vỡ vụn trong đáy mắt: "Em lại muốn gì?”

 

“...Em muốn .”

 

Tôi ngẩng đầu lên : "Em có thể hôn lên cái đuôi cá xinh đẹp này của không?"

 

1.

 

Nếu nhớ không lầm, trước khi mất đi ý thức, người cuối cùng tôi thấy là Kỷ Hoài Tinh.

 

Anh ấy ngã xuống vũng máu, nở một nụ buồn bã và bi thảm.

 

“Tiểu Ngư, đừng sợ, cứu em.”

 

“Tiểu Ngư, nếu không cứu em, sẽ ch theo em.”

 

“Tiểu Ngư, thật ra, đuôi cá của không kinh tởm đâu…”

 

Kỷ Hoài Tinh là vì cứu tôi.

 

Anh sợ đau nhất, lại chịu đựng đau đớn thấu tim tự tay nhổ vảy xuống.

 

Anh thích ánh mặt trời nhất, lại hóa thành bọt biển dưới ánh mặt trời.

 

Anh ghét tôi nhất, lại nguyện ý lấy mạng đổi mạng, để cho tôi sống.

 

 

Sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, tôi từ trong mộng giật mình tỉnh dậy, ngồi dậy thở hổn hển.

 

Ngoài cửa sổ, mặt trời rực rỡ lên cao, chim hót, hoa thơm.

 

Tôi ngồi trên giường, không phân biệt giữa thực và mơ, thật lâu không lấy lại tinh thần.

 

Tôi thất thần cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên bên tai.

 

Đây không phải nơi nào khác, đây là nơi tôi đã sống suốt một năm qua, là nhà của tôi và Kỷ Hoài Tinh.

 

Tôi lảo đảo rời khỏi giường, vội vã đi tới bàn rõ thời gian trên lịch.

 

—năm 2021.

 

Đây là năm tôi vừa kết hôn với Kỷ Hoài Tinh.

 

Bên cạnh cuốn lịch còn đặt ảnh cưới của tôi và ấy.

 

Tôi run rẩy cầm ảnh lên, những ký ức không tốt đẹp kia trong nháy mắt ùa về.

 

“Kỷ Hoài Tinh, không cảm thấy mình ghê tởm sao? Anh là người cá mà còn muốn sống như một con người?”

 

Kỷ Hoài Tinh cúi đầu, như không nghe thấy những lời ác độc của tôi, im lặng đem ảnh chụp bị xé nát dán lại hết lần này đến lần khác.

  Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa.

Sau khi tiếng gõ cửa vang lên năm phút đồng hồ, người gõ cửa cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, đẩy cửa ra.

 

Tôi tưởng là Kỷ Hoài Tinh nên vội lau nước mắt, quay đầu sang, người vào là v.ú Trần.

 

Vú Trần cau mày tôi, giọng điệu không mấy vui vẻ : “Cô lại muốn nháo cái gì? Cậu chủ không phải đều đáp ứng rồi đấy sao? Còn muốn loạn cái gì nữa?”

 

Tôi nhất thời không kịp phản ứng: “Cái, cái gì?”

 

Vú Trần ném lãng hoa và bộ váy trắng trên tay xuống ghế sô pha, tức giận liếc tôi một cái: “Không phải ầm ĩ muốn tham gia lễ khai trương của trai cũ sao? Cậu chủ không cho đi, vừa uống thuốc vừa c.ắ.t c.ổ tay, bây giờ còn giả ngu cái gì?”

 

Tôi rũ mắt, cuối cùng biết mình đã trọng sinh trở lại ngày hôm đó.

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...