Ngoại truyện 1: Nhật ký của Bùi Cảnh.
Trước đây tôi như bị thứ gì đó điều khiển, nhất định phải thích Bạch Hinh Ninh. Chỉ cần tôi không phát triển theo kịch bản ban đầu, chỉ cần Bạch Hinh Ninh xuất hiện, câu chuyện lại sẽ trở về điểm khởi đầu.
Cuộc sống mệt mỏi đến cực điểm.
Tôi đã lặp đi lặp lại thích Thư Âm 36 lần rồi!
Tôi không thể tiếp tục chạy theo theo kịch bản nữa.
Tôi không nỡ để Thư Âm buồn.
Tôi chẳng hề Bạch Hinh Ninh vẫn lại bị ép buộc phải ở bên ta, hệ thống rác rưởi này bao giờ mới bị hủy diệt thế?
Tôi thấy mình hết lần này đến lần khác tổn thương Thư Âm, ánh mắt ấy tôi từ hy vọng đến thất vọng.
Tôi căm ghét bản thân mình.
Cũng căm ghét thế giới này.
Tôi phải nghĩ ra cách thế nào để vỡ cái vòng lặp này.
Một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi.
Tutu là cách duy nhất.
Trước đó Bạch Hinh Ninh chạy đến hỏi tôi có phải thích Thư Âm không, tôi biết Thư Âm đang đứng ngoài cửa.
Miệng ra những lời khó nghe trái tim thì không ngừng rỉ máu.
Tôi muốn ấy ly hôn với tôi.
Nếu không tôi chec rồi, ấy sẽ trở thành goá phụ.
Tôi không nỡ để ấy trở thành góa phụ.
Cô ấy xứng đáng với người tốt hơn, sống một cuộc đời vui, hạnh phúc.
2.
Thư Âm chủ đề nghị ly hôn với tôi.
Rõ ràng đã đoán trước , không biết tại sao tim tôi vẫn đa/u như bị c/ắt ra thành từng mảnh, từng cơn từng cơn đau nhói.
Ngày Thư Âm rời đi trời đổ mưa lớn, tôi hoàn toàn không muốn ký vào giấy ly hôn.
Nhưng tôi không thể cử , chỉ có thể như một thằng ngốc ngồi trên ghế sofa, tay không tự chủ mà cầm bút lên, ký một chữ ký đẹp đẽ lên giấy ly hôn.
Tôi thật sự căm ghét thế giới này.
3.
Thư Âm sắp đi rồi.
Tôi muốn tiễn ấy.
Có lẽ đây là lần cuối cùng gặp nhau.
Nhưng cơ thể tôi nặng như đổ chì, tôi vẫn bị kiểm soát, ngồi trên ghế sofa không thể cử . Không còn cách nào khác lấy d/ao trên bàn rạ/ch tay mình.
Chỉ cần tôi mất m/áu là sẽ vỡ sự kiểm soát của hệ thống.
Tôi bước đến gần Thư Âm, muốn giúp ấy xách hành lý.
Khi ấy còn ở nhà, tôi không nỡ để ấy xách những thứ nặng, hành lý này không nhẹ chút nào.
Nhưng khi tôi nhận lấy hành lý, con thỏ trong lòng ấy cắn tôi một cái.
Hơi đau.
Thư Âm ấy ghét tôi.
Quả nhiên.
Cô ấy ghét tôi.
Tôi thực sự rất buồn, mà biết phải sao đây.
Tôi tự giễu , nước mắt không tự chủ trào ra từ khóe mắt.
Tôi chỉ có thể bóng lưng ấy, từng bước từng bước rời khỏi thế giới của tôi.
Bạn thấy sao?