Bùi Cảnh là , lập tức chuyển vào nhà tôi ở.
Ban đầu tôi kiên quyết không đồng ý, đúng lúc đang tranh cãi với Bùi Cảnh thì Tống Lãng gọi điện tới.
"Chị dâu, bác sĩ muốn Bùi hồi phục trí nhớ, cách tốt nhất là để ấy tiếp nhiều với những người và sự việc quen thuộc. Bên này em đã thử rồi, còn chị là ấy chưa tiếp . Chị giúp em nha, cho ấy ở vài ngày xem có khá hơn chút nào không! Em xin chị đấy!"
Tôi đành đồng ý cho ta ở lại vài ngày.
Nhận ra Bùi Cảnh mang hành lý vào phòng tôi, tôi liền chặn ở cửa.
"Anh gì ? Đây là phòng của tôi!"
"Anh biết chứ, em là vợ , không nên ngủ với em sao?" Anh ta trưng bộ dạng ngây thơ hỏi.
Sao mất trí nhớ lại giống như mất cả liêm sỉ ?
"Anh mơ đi! Chúng ta đã ly hôn rồi!"
"Chưa ly hôn." Anh ta sửa lại lời tôi , rồi lại giơ cao giấy kết hôn lên nhắc nhở tôi.
Ước gì cái trừng mắt của tôi có thể phóng ra đ/ạn.
Tôi đưa tay ra toan giật lấy, tôi tấn công thì ta lại né tránh.
Giằng co vài lần, tôi không cẩn thận trượt chân, ngã vào lòng ta.
Bùi Cảnh cứng đờ người một lúc, sau đó ôm chặt lấy tôi: "Vợ à, lần này là em tự ôm đấy."
Tôi cảm nhận nhịp tim như trống dồn của ta.
Tôi có nên tin không, Bùi Cảnh?
Chúng tôi vừa mới có bằng chứng để hạ gục Bạch Thi, ta lại đột nhiên tỏ ra rất tôi. Tôi không dám chắc, liệu đây có phải là cái bẫy do Bạch Hinh Ninh và ta dựng lên không.
Rồi, chờ tôi tự mắc bẫy.
Tôi thở dài, rời khỏi vòng tay ta.
"Phòng của ở bên cạnh, tự mình dọn đi."
"Anh không thể ngủ với em sao?" Anh ta từ từ buông tôi ra, miệng lẩm bẩm.
"Không , đừng có mơ, nếu không thì về đi!"
"Được thôi." Bùi Cảnh thỏa hiệp.
…
Lúc quản lý của tôi đến nhà, thấy một đôi giày da nam trên giá để giày ở cửa ra vào, xịt keo cứng ngắc.
Cô ấy nghi ngờ: "Sao trong nhà cậu lại có đàn ông?"
"Tốc độ thật đấy, thật sự định bỏ Bùi Cảnh à?"
Tôi : "Không phải cậu bảo tôi nhanh chóng ly hôn, đừng tiếp cận Bùi Cảnh, đừng đương sao?"
Quản lý tôi với vẻ không biết sao.
"Đừng! Đừng có đổ lỗi cho tôi, là cậu tự quyết định ly hôn, tôi chỉ tốt bụng đưa ra đề nghị, nếu sau này Bùi Cảnh hối hận đổ lỗi cho tôi thì biết sao?"
"Cậu đừng thế chứ, Bùi Cảnh con người này thật sự đẹp trai hiếm có trên đời, cậu không muốn thử tranh thủ để ấy thích cậu sao?"
"Không đâu, tôi không có khả năng đó, đã hai năm rồi, ấy vẫn không thích tôi."
Quản lý khẽ ho một tiếng: "Thật ra tôi cảm thấy Bùi Cảnh cũng khá thích cậu đấy."
Tôi lặng lẽ ấy, ấy cũng cẩn thận tôi.
"Cậu có nhớ lần cậu quay phim bị rơi xuống từ dây treo đến mức gãy xương sườn không? Lúc đó tôi đã thấy Bùi Cảnh lo sót vó lên đấy, ngay khi nghe tin đã vội vàng bay từ nước ngoài về, chăm sóc cậu suốt, còn hoãn lại công việc riêng. Cậu không biết đâu, một người đàn ông cao 1m89, lén lút khóc ngoài phòng bệ/nh, nếu tôi không bắt gặp, tôi cũng không dám tin..."
"Nhưng tôi cũng không hiểu ấy, ấy thích cậu mỗi lần Bạch Hinh Ninh xuất hiện, ấy lại như biến thành người khác, thái độ đối với cậu hoàn toàn thay đổi, ai..."
Quản lý lắc đầu, đầy tiếc nuối.
"Vợ à, ..."
Tôi đang rót nước thì Bùi Cảnh bước ra, quản lý lại một phen hoá đá.
Cô ấy cầm cốc nước, mắt tròn xoe quay một vòng 360°, không tin nổi Bùi Cảnh, rồi lại tôi: "Cái này... cái này..."
"Hai người sao lại ở cùng nhau thế này... à không! Ý tôi là, hai người đây là..."
Quản lý lắp bắp không nên lời.
"Tôi sống ở nhà vợ tôi, có ý kiến gì à?" Bùi Cảnh cau mày, nhạt giọng .
"Anh ta không phải vừa bị tai nạn sao? Đầu óc bị ảnh hưởng, hiện giờ tạm thời sống ở đây." Tôi nhấp ngụm nước, bình tĩnh .
Quản lý méo miệng.
…
Nhân lúc Bùi Cảnh về phòng, quản lý kéo tôi vào một phòng khác, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
"Những người mà cậu muốn tìm đã tìm rồi, mấy năm trước họ bị Bạch Thi sắp xếp đến vùng núi xa xôi ẩn danh, rất khó bị phát hiện. May có dòng tiền của Bạch Thi năm đó nên mới tìm ra."
Nhắc đến những người đó, tôi thở dài một hơi, cố nén cảm giác muốn lập tức lăng trì họ đến chec.
Tay tôi run rẩy, quản lý lo lắng tôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Đã liên hệ với cảnh sát để thu thập chứng cứ rồi, đến lúc đó sẽ bắt hết một lưới, họ sẽ bị trừng xứng đáng."
"Đúng rồi, Kính tổng cũng sẽ sớm về nước, với thế lực của ấy, việc đánh bại Bạch gia sẽ dễ dàng hơn."
Vừa xong, mở cửa ra đã thấy Bùi Cảnh đang ngồi trong phòng khách.
Tôi sững sờ, không biết ấy có nghe thấy chúng tôi gì không, hoặc nghe bao nhiêu rồi.
Tiễn quản lý về, tôi trở lại phòng, vô lực ngồi bệt xuống sàn.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh mẹ tôi năm đó đã chịu bao nhiêu tổ/n thư/ơng.
Năm đó, Khúc Vịnh và mẹ tôi là đôi nhân mọi người trong trường đại học ngưỡng mộ. Mẹ tôi từ đại học đã đồng hành cùng ông ấy khởi nghiệp, kết quả là Khúc Vịnh thất bại, trong lúc suy sụp thì gặp Bạch Thi.
Bạch Thi là viên ngọc quý của gia đình giàu có và quyền lực, bà ta đối xử rất tốt với Khúc Vịnh, cũng hết lòng giúp đỡ sự nghiệp của ông ấy, không ngoài ý muốn mà ông ấy.
Khúc Vịnh mẹ tôi, không hồi đáp sự theo đuổi của Bạch Thi.
Nhưng nhà họ Bạch có quyền có thế, Bạch Thi luôn có ý đối phó với mẹ tôi, thậm chí vu khống mẹ tôi rò rỉ bí mật công ty, khiến mẹ tôi không thể tìm việc trong ngành.
Để không cho Bạch Thi phát hiện ra sự tồn tại của tôi, mẹ tôi đã không với Khúc Vịnh về chuyện mang thai.
Sau đó, Khúc Vịnh và Bạch Thi xảy ra quan hệ ngoài ý muốn, sinh ra Bạch Hinh Ninh.
Khúc Vịnh bị ép phải cưới Bạch Thi, bỏ rơi mẹ tôi.
Năm tôi sáu tuổi, Bạch Thi phát hiện ra sự tồn tại của tôi, bà ta liền đuổi cùng diệt tận.
Bà ta tìm đến tổ chức buôn bán trẻ em địa phương bắt cóc tôi.
Khi mẹ tôi tìm thấy tôi, tôi đã bị bỏ đói bảy ngày bảy đêm, trạng thoi thóp.
Mẹ tôi muốn lén đưa tôi đi, lại bị phát hiện, còn bị người của Bạch Thi cưỡ/ng bứ/c.
Đây vốn dĩ là cái bẫy của Bạch Thi.
Cô ta muốn giải quyết cả hai chúng tôi.
Tôi trơ mắt mẹ bị xâm .
Môi tôi bị cắn đến chảy m/áu, tay không thể mở trói, chỉ mà không thể cứu mẹ.
Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập khắp cơ thể.
Lúc đó, tôi đã thề độc.
Bằng mọi giá phải tự tay hủy diệt Bạch Thi.
…
Bùi Cảnh định gõ cửa phòng tôi, cửa bị tôi mở ra từ bên trong.
"Âm Âm, em thấy không khỏe sao..."
Bùi Cảnh còn chưa hết câu đã bị tôi tiến lên ôm lấy eo, ta cứng đờ trong giây lát.
"Đừng đậy, tôi chỉ ôm một lát thôi."
Bùi Cảnh nghe lời không đậy, để mặc những giọt nước mắt của tôi ướt một mảng áo trước n.g.ự.c ta.
"Bùi Cảnh, có tôi không?"
"Tôi em."
Bùi Cảnh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giọng điệu như đang dỗ dành đứa trẻ: "Âm Âm, không biết em đã trải qua chuyện gì, bất kể chuyện gì xảy ra, cũng sẽ kiên định đứng về phía em."
"Bùi Cảnh, mất trí nhớ rồi cũng tốt, đừng nhớ lại không."
Nếu không, sẽ lại thích Bạch Hinh Ninh mất.
Bùi Cảnh nhẹ, dỗ dành tôi: "Được, em không muốn nhớ lại, sẽ không nhớ lại nữa."
Bạn thấy sao?