36 Lần Yêu – Chương 2

“Thư Âm, lâu rồi không gặp.”

Lục Tư Nghiễn tươi chào tôi, lần này tham gia đoàn phim, đạo diễn đã chọn Lục Tư Nghiễn nam chính.

“Lâu rồi không gặp.”

"Sau lần tham gia chương trình thực tế đó thì cũng lâu rồi chúng ta chưa gặp lại. Em đến đây casting sao?"

“Ừm.”

Lục Tư Nghiễn càng rạng rỡ hơn, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ khẽ nhướng lên: “Em nhất định sẽ chọn.”

Tôi thử vai cho nhân vật nữ thứ ba. Sau buổi thử vai đầu tiên đã chinh phục đạo diễn. Vừa về đến nhà liền nhận thông báo vai diễn đã về tay.

Hôm nay con thỏ của tôi có vẻ ủ rũ, không có tinh thần. Tôi đút thức ăn cho nó mà nó cũng không ăn.

Tôi ôm nó lên, để nó cọ cọ vào lòng tôi.

“Hôm nay có chuyện gì ?”

Con thỏ trong lòng tôi như hiểu lời tôi, khẽ đậy.

Tôi cúi đầu, đôi mắt của nó đỏ hoe, lại cọ vào lòng tôi.

Hôm nay con thỏ cứ luôn bám dính lấy tôi, nhất định phải để tôi ôm nó.

Rất khác với mọi khi.

Mấy ngày này tôi đã vào đoàn phim, luôn cùng đạo diễn và các diễn viên chính tập đọc kịch bản.

Thật ra không thuận lợi lắm.

Nữ chính là Bạch Hinh Ninh.

Cô ấy vì phải chăm sóc Bùi Cảnh, đã hoãn mấy ngày không vào đoàn.

Phía sau Bạch Hinh Ninh có người chống lưng, đạo diễn cũng mắt nhắm mắt mở, chỉ có thể quay các cảnh khác trước.

Bùi Cảnh xuất vi/ện rồi, các phương tiện truyền thông đua nhau đưa tin, ngày xuất viện, Bùi Cảnh bị truyền thông bao vây kín mít.

Hôm đó còn có một tin chấn khiến hot search một lần nữa bùng nổ.

Khi truyền thông hỏi về mối quan hệ giữa Bùi Cảnh và Bạch Hinh Ninh.

Bùi Cảnh đeo kính râm, vẻ mặt lạnh lùng, bình tĩnh , “Tôi đã kết hôn.”

Nói xong còn khoe chiếc nhẫn trên tay.

Phóng viên hỏi có phải là Bạch Hinh Ninh bên cạnh không, câu hỏi này khiến mặt Bạch Hinh Ninh trắng bệch, nhanh chóng dẫn Bùi Cảnh rời đi.

Tôi xem buổi phát sóng trực tiếp này của diễn viên quần chúng Phương Phương, đứng sát vạnh ấy.

Quản lý như không , ghé tai tôi: “Anh ta là có ý gì?”

Tôi trả lời, gương mặt không biểu cảm:

“Tám phần là trúng gió rồi.”

Bạch Hinh Ninh vào đoàn phim, bên cạnh luôn có Bùi Cảnh theo sát.

Tôi nghĩ nên tránh mặt, lúc ta đến thì tôi đã vào phim trường xem cảnh quay đầu tiên.

Vừa bước ra khỏi phim trường, đã đụng phải Bùi Cảnh và Bạch Hinh Ninh đang đi vào.

Tôi hơi khựng lại rồi lập tức dời ánh mắt đi.

Gần hai tuần không gặp, dường như khuôn mặt ta gầy đi một chút, chỗ bị thương trên đầu che lại, qua không có vấn đề gì lớn.

Bùi Cảnh chăm tôi, mãi đến khi Bạch Hinh Ninh kéo tay áo ta, ta mới dời ánh mắt đi.

Nghe Bùi Cảnh bị mất trí nhớ, trí nhớ dừng lại ở ba năm trước.

Ba năm trước.

Vừa khéo là năm tôi quen Bùi Cảnh.

Khi đó Bùi Cảnh là người trai hoàn hảo người người ca ngợi mỗi khi sóng vai cùng Bạch Hinh Ninh.

Đạo diễn bên kia hô lên chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, tôi thu lại suy nghĩ.

Cảnh quay thứ hai bắt đầu, là một cảnh khá quan trọng, tôi đóng vai một con hồ ly mị quyến rũ nam chính.

“Đừng lo lắng, cứ diễn như cách em vẫn .” Lục Tư Nghiễn vỗ vai tôi, an ủi.

Đang diễn cảnh đối đầu với Lục Tư Nghiễn một nửa.

Tôi quay đầu lại mới phát hiện Bùi Cảnh vẫn luôn chúng tôi diễn.

Ánh mắt bình tĩnh, môi mím thành một đường, trông cực kỳ lạnh lùng, người bên cạnh chuyện với ta, ta cũng chỉ thỉnh thoảng mới đáp lại.

Anh ta ngồi yên, như một ngọn núi không thể lay chuyển.

Tôi né tránh ánh mắt của ta, trong lòng có chút căng thẳng, quy mô của set quay này khá lớn.

Diễn xong tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn về phía Bùi Cảnh, vị trí ta vừa ngồi bây giờ đã trống rỗng.

Mấy ngày nữa là tiệc từ thiện, đây là cơ hội xuất hiện quan trọng trong giới giải trí, không phân biệt nổi tiếng hay không nổi tiếng, các ngôi sao diễn viên đều sẽ tham gia.

Tôi thay lễ phục xong đợi quản lý đến đón, con thỏ ở nhà không biết sao mà đã nhảy lên xe.

Khi phát hiện ra nó, xe đã đi nửa đường, tôi chỉ có thể mang nó theo.

Để ngăn nó lạc mất trong bữa tiệc, tôi buộc một dải lụa vào chân trái của nó, thắt thành hình con bướm.

Buổi tiệc quy tụ rất nhiều nhân vật m/áu mặt, ai cũng tranh thủ cơ hội để kiếm tài nguyên.

Tất nhiên cũng có vài công tử đến để thả hoa bắt bướm.

Trong suốt bữa tiệc, tôi bị mấy chàng trai vây quanh, toàn tranh thủ cơ hội đụng vào người tôi, còn không nể nang gì mà đặt tay lên vai tôi.

Con thỏ trong lòng tôi không biết vì sao mà nổi giận, nhảy vọt ra nhào lên cắn mỗi người một cái, rồi nhảy lên người chàng trai định sờ soạng tôi, đi vệ sinh trên người ta, sau đó thì nhanh nhẹn nhảy ra khỏi sảnh.

Công tử kia tức giận không chịu nổi, hét muốn giế/t nó.

Không chịu nổi cảnh bị bẽ mặt trước đám đông nên đành vội vàng rời đi.

Tôi đang bận rộn tìm con thỏ của mình, bỗng dưng đám đông trở nên náo nhiệt, mọi người đều tụ tập về phía cửa, tôi cũng theo hướng đó.

Bùi Cảnh cùng Bạch Hinh Ninh vừa bước vào, cả khán phòng lập tứv bị hai người họ thu hút.

Bùi Cảnh vẫn là trung tâm của sự ý, mặc một bộ vest đen, tóc chải gọn gàng, ánh đèn trên đỉnh chiếu vào gương mặt nghiêng của ta, từng đường nét đều vô cùng tinh tế.

Bạch Hinh Ninh ngọt ngào, khoác tay Bùi Cảnh.

Không ít người tại hiện trường phải kinh ngạc thốt lên một câu trai tài sắc, thật sự xứng đôi.

Nhưng tôi chỉ chăm vào cổ tay của Bùi Cảnh.

Dải lụa trắng bị gió thổi bay, ta cố giấu vào trong tay áo, tôi vẫn kịp thấy.

Trong đầu tôi bỗng lóe lên những hình ảnh khó tin.

“Không định qua xem sao?”

Lục Tư Nghiễn ở bên cạnh cầm hai ly rượu vang, đưa một ly cho tôi.

Tôi nhận lấy, cúi đầu nhấp một ngụm.

Vừa đắng vừa chát.

“Không phải ai cũng thích ta.”

“Em gì cơ?”

Âm thanh ồn ào của buổi tiệc quá lớn, tôi đành phải ghé sát tai ấy: “Tôi tôi thích .”

Giọng của tôi đủ để những người xung quanh nghe thấy.

Trong tầm của tôi, Bùi Cảnh mặt lạnh lùng lập tức đứng bật dậy khỏi ghế sofa.

Ngay giây tiếp theo, ly rượu vang trong tay tôi bị người ta đoạt lấy.

Bùi Cảnh tôi với vẻ mặt cực kỳ tủi thân: “Vợ , em quên rồi à?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...