Tôi và Bùi Cảnh ly hôn vào một ngày mưa u ám.
Ly hôn với Bùi Cảnh, tôi ra đi không mang theo bất cứ thứ gì.
Thực ra có rất nhiều thứ đáng để hoài niệm, cuối cùng tôi chỉ mang theo thỏ mà hai năm trước tặng tôi.
Chú thỏ ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng tôi, không nhúc nhích.
Bùi Cảnh ngồi trên ghế sofa, ánh sáng quá mờ, ta ẩn mình trong một góc khiến tôi không rõ biểu cảm của ta.
Tôi nghĩ ta bây giờ ta cảm thấy nhẹ nhõm lắm nên liền thở phào một cái.
Dù sao chừng ấy năm tôi bám dính ta như keo là quá đủ rồi.
Mọi người đều tôi bị cho mù quáng, không biết xấu hổ, Bùi Cảnh căn bản là không hề tôi. Người trong lòng ta sẽ luôn là thuở nhỏ Bạch Hinh Ninh, tôi vẫn muốn lấy ta. Mặc cho tất cả đều chúng tôi sẽ không có kết quả.
Tôi không tin, con người không ở đường cùng thì sẽ không quay đầu như tôi đương nhiên sẽ không bị những lời đàm tiếu đó mà dừng lại.
Năm đó nếu không phải là bất đắc dĩ thì Bùi Cảnh cũng sẽ không cưới tôi.
Giờ tôi đề nghị ly hôn, vừa hay đúng ý ta.
…
Bước ra khỏi cửa, tôi không chào ta lấy một câu.
Giữa chúng tôi căn bản không còn gì để cả.
Bây giờ nhau, trong mắt đều là chán ghét.
“Ngày mưa đi lại khó khăn, để đưa em về.”
Bùi Cảnh đứng dậy bước về phía tôi, bộ vest cắt may tỉ mỉ càng nổi bật vóc dáng ta.
Anh ta cầm lấy vali của tôi, ngón tay chạm vào mu bàn tay thì bị tôi né tránh.
“Không cần đâu, sẽ có người đến đón tôi.”
Bùi Cảnh không buông tay, cố chấp đứng ở cửa.
“Âm Âm, để đưa em về.” Giọng Bùi Cảnh hơi khàn, khóe mắt đỏ ngầu.
Tay trái ôm thỏ, tay phải không thể dùng toàn bộ lực đành giằng co với ta.
“Anh không hiểu tiếng người sao? Đã là có người đón tôi rồi.”
Chú thỏ trong lòng tôi đột nhiên vùng vẫy nhảy ra, tranh thủ cắn Bùi Cảnh một cái.
Vết cắn đó mới khiến ta buông tay.
“Bùi Cảnh, tôi hận , sau này chúng ta đừng liên lạc nữa.”
Tôi từng ta sâu đậm.
Bây giờ cũng hận ta đến tận xương tuỷ.
Nhưng tôi càng hận bản thân mình hơn.
Tôi cố nén nước mắt, ôm lấy thỏ, không quay đầu lại mà rời đi.
…
Người quản lý đến đón tôi, ngày mưa đường lối trơn trượt, chiếc xe suýt nữa thì chec máy.
“Em xem, biết trước thế này, lúc đầu cần gì phải ?”
“Đã với em rồi, Bùi Cảnh không phải người mà em có thể vào, sự nghiệp đang tốt không lo, cứ muốn kẻ si .”
Người quản lý lái xe lải nhải không ngừng.
Mưa càng lúc càng lớn.
“Em biết rồi, sau này sẽ không như nữa, chị lái xe cẩn thận, ý đường.”
Chú thỏ bị mưa bên ngoài sợ, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng tôi.
Tôi cứ tưởng chỉ thiếu chút nữa thôi là Bùi Cảnh sẽ thích tôi.
Hóa ra tất cả chỉ là một trò lừa.
Mọi thứ trong quá khứ đều là giả.
Sự dịu dàng là giả, ngọt ngào là giả, tôi cũng là giả.
Nước mắt rơi xuống, thỏ giật mình, rúc vào lòng tôi.
Tôi tháo chiếc nhẫn trong tay, ném ra ngoài cửa sổ.
…
“Âm Âm, không ổn rồi, mau xem hot search!”
Mới sáng sớm tôi đã bị quản lý gọi điện đánh thức.
# Bùi Cảnh tai nạn xe.
# Bùi Cảnh Thư Âm.
# Bùi Cảnh hôn mê bất tỉnh.
Tôi vừa mở Weibo, liên tiếp những từ khóa bùng nổ.
Tôi mở từng cái ra, chỉ thấy một chiếc Range Rover bị đ/âm nát, các bức ảnh về th/ương tíc/h của Bùi Cảnh thì không thấy.
Tôi lướt xuống, theo những thông tin lẻ tẻ biết , Bùi Cảnh tối qua vì mưa quá lớn, khi lái xe đã gặp tai nạn, hiện tại chưa rõ trạng thư/ơng tí/ch.
…
Lúc tôi đến bệ/nh vi/ện thăm Bùi Cảnh, ta vẫn trong trạng thái hôn mê, bác sĩ dù túi khí an toàn đã kịp thời bung ra, Bùi Cảnh vẫn bị chấ/n thư/ơng ở đầu.
Tôi bước vào phòng b/ệnh, Bạch Hinh Ninh đang khóc đến sưng cả mắt bên cạnh Bùi Cảnh.
Mấy người em của Bùi Cảnh cũng ở đó, vừa an ủi ta, vừa xấu tôi.
Thấy tôi vào, từng người một đều thay đổi sắc mặt, không hẹn mà cùng im lặng.
Bạch Hinh Ninh đứng lên, vì ngồi quá lâu mà lúc đứng lên liền chao đảo không vững.
“Xin lỗi, tôi chỉ quá lo lắng cho ấy, không nghĩ đến việc đã chen vào cảm của hai người, tôi chỉ muốn ấy một cái, rồi sẽ đi ngay.” Bạch Hinh Ninh cúi đầu, dáng vẻ vô cùng yếu đuối đáng thương.
Cô ta luôn tỏ ra đáng thương.
Cũng không trách tại sao Bùi Cảnh lại có lý do thích ta.
“Chúng tôi đã ly hôn từ tối qua rồi.”
Bạch Hinh Ninh ngạc nhiên ngẩng đầu tôi.
"Cô..."
“Nếu ta thích , sự xuất hiện của tôi cũng không có ảnh hưởng gì. Tôi chỉ đến xem một chút, tránh để người khác bịa chuyện linh tinh.”
Bác sĩ Bùi Cảnh bị ch/ấn thư/ơng đầu nên sẽ hôn mê hai ba ngày, ngoài ra thì không có gì nghiêm trọng, tôi cũng không có lý do ở lại.
Vốn hôm nay quản lý sắp xếp cho tôi đi thử vai ở một đoàn phim, vì chuyện này mà phải hoãn lại.
Giờ đến đó, vẫn kịp.
Vừa ra khỏi phòng bệ/nh liền gặp một người khác của Bùi Cảnh, Tống Lãng.
Tống Lãng ngẩng đầu, vẻ mặt vui mừng, “Ấy chị dâu, chị đến rồi!”
“Anh Bùi thấy chị chắc sẽ vui lắm, lúc hôn mê vẫn luôn gọi tên chị, em vừa mua ít trái cây, hay là ngồi xuống chuyện chút đi?”
Tống Lãng tươi, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí ảm đạm trong phòng b/ệnh.
Tôi liếc Bạch Hinh Ninh đang đứng bên giường với vẻ mặt ngơ ngác.
Bạch Hinh Ninh cắn chặt môi, mắt ngấn lệ.
Tôi nhạt: “Có khi người ta muốn gặp không phải tôi đâu.”
Quản lý vừa lúc gọi điện giục, tôi không do dự mà gật đầu chào một cái rồi rời đi.
Nhưng Tống Lãng lại chạy ra khỏi phòng b/ệnh, hét lớn: “Chị dâu, chị hiểu lầm rồi, người Bùi muốn gặp chắc chắn là chị mà… ôi…”
Khoảng cách đã xa rồi, tôi không hề bận tâm đến bất kỳ thanh âm nào ở phía sau nữa.
Bạn thấy sao?