7
Sau khi ngồi vào bàn, họ lập tức để Yến Vân Chu và Hạ Nhiễm Nhiễm ngồi cạnh nhau. Rồi như sực nhớ ra điều gì, có người “giật mình” :
“Ôi, xin lỗi chị dâu nhé. Em quên mất là chị cũng có mặt. Mấy lần trước thầy đều ngồi cạnh Nhiễm Nhiễm nên quen tay ấy mà… chị sẽ không giận tụi em chứ?”
Tim đau như bị hàng ngàn kim châm, Thẩm Sương Miên chỉ lặng lẽ lắc đầu, rồi ngồi xuống ghế đối diện.
Từ góc này, thấy rõ Yến Vân Chu đang cẩn thận buộc tạp dề cho Hạ Nhiễm Nhiễm, nhớ từng khẩu vị của ấy, pha nước chấm giúp ấy, thậm chí còn tự tay nhúng rau vào lẩu dù bản thân vốn không ăn rau.
Thẩm Sương Miên siết chặt đôi đũa, cúi đầu chằm chằm vào bát mà ngẩn người.
Cuối cùng Yến Vân Chu cũng để ý thấy sự im lặng của , tùy tiện gắp một đũa bỏ vào bát :
“Ăn nhiều một chút đi.”
Cô miếng thạch konjac trong bát, khóe môi cong lên một nụ cay đắng, rồi đẩy nó sang một bên.
Cô bị dị ứng với món đó từ nhỏ, thậm chí từng suýt chết vì nó… Vậy mà đã quên.
Suốt bữa ăn, không lời nào, cũng không dù chỉ một lần.
Mãi đến khi Hạ Nhiễm Nhiễm lên tiếng:
“Cô Thẩm, dây chuyền trên cổ xinh thật đó, tôi có thể xem thử không?”
Thẩm Sương Miên lập tức siết chặt chiếc dây chuyền trước ngực, vừa định từ chối thì người ngồi bên đã thô bạo giật nó khỏi cổ .
“Chị dâu mà keo kiệt sao, để Nhiễm Nhiễm xem chút đi!”
Cô lập tức vươn tay chặn lại, hét lên với Yến Vân Chu:
“Không !”
Yến Vân Chu nhíu mày, không hài lòng vì lớn tiếng:
“Chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà? Cho Nhiễm Nhiễm xem chút thì sao? Anh đã dặn em thế nào rồi?”
Anh còn dám nhắc lại điều đó sao… Thẩm Sương Miên thấy đang định đưa dây chuyền cho Hạ Nhiễm Nhiễm, liền lao tới giành lại.
Hạ Nhiễm Nhiễm cũng đưa tay ra, giả vờ nhượng bộ:
“Nếu Thẩm không muốn thì thôi ạ, thầy…”
Nhưng lời chưa dứt, chiếc dây chuyền tuột tay rơi thẳng vào nồi lẩu, nước sôi bắn tung tóe lên tay họ.
Thẩm Sương Miên hoảng hốt đưa tay vào nồi vớt lên, chạm phải đáy nồi đang sôi sục, cơn đau truyền tới khiến đầu óc như vỡ tung.
Ngày xưa mỗi lần bị bỏng, người đầu tiên cứu luôn là Yến Vân Chu. Theo bản năng, quay đầu lại tìm .
Nhưng thứ thấy… là Yến Vân Chu đang nắm tay Hạ Nhiễm Nhiễm, cẩn thận thổi vào vết bỏng đỏ trên tay ấy, ánh mắt tràn đầy xót xa.
Thấy Hạ Nhiễm Nhiễm suýt khóc vì đau, không lời nào liền lập tức đưa ấy đến bệnh viện.
Cả quá trình… không liếc lấy một lần.
Khi Thẩm Sương Miên hoàn hồn lại, nhà hàng cũng sắp đóng cửa.
Cô nhờ nhân viên giúp vớt lại sợi dây chuyền từ đáy nồi. Nhưng khi mở ra, lớp mỡ dầu vẫn chưa khô hết, và… toàn bộ tro cốt bên trong đã tan vào trong nước lẩu.
Cô ôm sợi dây, quỳ gục dưới sàn, bật khóc nức nở, tiếng khóc đau đớn vang vọng khắp không gian vắng lặng của nhà hàng, cho đến khi cổ họng khản đặc.
Cả đời này, sẽ không bao giờ tha thứ cho Yến Vân Chu nữa.
Tối hôm đó, phát sốt cao, thiếp đi mê man suốt hai ngày mới bắt đầu tỉnh lại.
Yến Vân Chu ngồi bên giường, thấy tỉnh liền đưa tay sờ trán:
“Sốt lui rồi, đỡ nhiều rồi.”
Cô chỉ lặng lẽ lên trần nhà, ánh mắt vô hồn, mặc gì cũng không phản ứng.
Cho đến khi :
“Đừng lo, giọng em sẽ chữa khỏi.”
Ánh mắt mới chuyển , . Cô há miệng, lại không phát ra tiếng. Một luồng nóng rát dội lên cổ họng.
Thấy nét mặt hoảng hốt của , vội vỗ nhẹ tay :
“Em sốt cao quá nên bị viêm họng, tổn thương thanh quản. Chỉ cần phẫu thuật nhỏ là ổn thôi.”
Nghe giọng đầy chắc chắn, cũng dần bình tĩnh lại.
Ba ngày sau, Thẩm Sương Miên có một buổi biểu diễn. Cô tiêm thuốc giảm đau mới gắng gượng hoàn thành trọn vẹn.
Đám trong ban nhạc lâu ngày không gặp, ai cũng hào hứng rủ đi ăn mừng. Cô từ chối, vì ngày mai sẽ phải phẫu thuật.
Dù hơi tiếc, họ cũng không ép:
“Thôi để sau . Dù sao còn nhiều dịp nữa mà…”
Cô khẽ mỉm , nhỏ:
“Em sắp đi rồi… Vé máy bay là sau 5 ngày nữa.”
Tất cả đều sững người.
Một lúc sau mới có người lên tiếng:
“Nhưng mà… chị ơi, đám cưới chị không phải là 6 ngày nữa sao? Thiệp mời tụi em còn giữ đây…”
Cô cúi đầu, nhẹ giọng:
“Không cưới nữa. Thiệp đó cứ coi như chưa từng nhận đi.”
Không ai gì. Vì ai cũng biết, đã từng Yến Vân Chu đến nhường nào.
Thẩm Sương Miên bật , nhẹ vào vai người ngồi gần:
“Làm sao ? Người ta vẫn hay hôn nhân là nấm mồ mà. Em không bước vào nấm mồ đó, sao mọi người lại không vui?”
Rồi khẽ:
Bạn thấy sao?