19
“Anh biết mình sai rồi, cầu xin em… cho một cơ hội để bù đắp…”
Thẩm Sương Miên bình tĩnh đối diện với đôi mắt đỏ hoe của :
“Yến Vân Chu, mọi chuyện đã xảy ra rồi. Dù có bù đắp thế nào, người đã chết cũng không sống lại . Tôi cũng sẽ không tha thứ cho .”
Yến Vân Chu sâu vào mắt , mong tìm thấy chút hy vọng nào đó, thứ thấy chỉ là một mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng.
Anh hoàn toàn sụp đổ, nước mắt lã chã tuôn rơi, quỳ rạp xuống đất, nắm chặt lấy , như thể có thể giữ lại người sắp rời xa mình.
“Đừng đi mà, Sương Miên, cầu xin em… xin em, thêm một lần nữa, không…?”
Cô cúi đầu người đàn ông đang quỳ khóc thảm thiết trước mặt, chỉ thấy bi ai.
Cô từng . Anh cũng từng .
Nhưng cả hai… chưa bao giờ thực sự cùng một lúc.
Trong mối này, có ai là người chiến thắng không?
Câu trả lời là không.
Người thua trước kia là .
Còn bây giờ, người thua lại là .
“Yến Vân Chu, buông tha cho tôi.” Cô chỉ một câu như .
Cả người bắt đầu run lên, tay nắm chặt không buông, nước mắt lặng lẽ rơi xuống trong bất lực.
Trước đây, luôn đồng ý mọi điều cầu.
Còn bây giờ, với lời cầu xin mà dù có chết cũng không muốn chấp nhận…
Anh lại chỉ có thể đồng ý.
Vì chính miệng muốn buông tay.
Cô cầu buông tha cho .
Vậy thì sao có thể không chứ?
Bàn tay của Yến Vân Chu từ từ buông lơi.
Thẩm Sương Miên quay lưng rời đi không một chút lưu luyến.
Chỉ còn lại người đứng đó, ôm lấy chính mình mà khóc trong đơn.
Sáng hôm sau, Thẩm Sương Miên trở về.
Lần này, bên cạnh không còn ai không nên xuất hiện nữa.
Khi máy bay hạ cánh, vừa bước ra khỏi ống lồng liền thấy Hạ Tinh Dược đang đứng giữa đám đông.
Cô hơi sững lại, rồi nhanh chóng bước đến.
“Anh sao lại ở đây?”
Anh cầm lấy vali trong tay :
“Tất nhiên là vì có ‘gián điệp’.”
Thẩm Sương Miên bật :
“Nói đi, lại dùng gì để hối lộ Tiểu Lan?”
“Con bé ấy không phải chỉ thích tiền và trai đẹp sao?”
Anh mở cửa ghế phụ cho ngồi vào, chống tay lên cửa xe, lười nhác :
“Một người dễ dụ như , lần sau chi bằng em cứ thẳng với luôn cho nhanh, thấy sao?”
Hai người đều hiểu rõ sau câu ấy là gì.
Thẩm Sương Miên hơi khựng lại một chút.
Cũng may, Hạ Tinh Dược không ép trả lời, giống như chỉ là một sự dò hỏi.
Đến ngày lễ nhân, sau khi tập luyện xong với ban nhạc, đang chuẩn bị về nhà thì
Tiểu Lan bất ngờ níu kéo đòi ra biển đi dạo.
Cô chưa bao giờ thắng sự nũng nịu của Tiểu Lan, đành đồng ý đi theo.
Tới nơi, khi thấy cách trang trí trên bãi biển, mới nhận ra — tất cả là do Tiểu Lan thông đồng với Hạ Tinh Dược.
Còn cách nơi đó hai mét, Tiểu Lan bất ngờ dừng lại, mỉm :
“Chị Sương Miên, em rất thích chị, hy vọng chị sẽ trở thành chị dâu của em.”
Nói xong liền quay người chạy mất.
Thẩm Sương Miên bất lực khẽ, rồi chậm rãi bước đến gần Hạ Tinh Dược.
Cô chạm nhẹ vào những vòng hoa xung quanh, hỏi:
“Tôi nhớ không phải kiểu người thích mấy màn rầm rộ như mà?”
Anh cũng đang cầm một bó hoa, trông tinh tế và rực rỡ hơn rất nhiều:
“Tôi đúng là không thích, chỉ cần thứ gì khiến em vui, thì tôi đều thích, thậm chí còn sẵn lòng.”
Một lần nữa, Thẩm Sương Miên lại nhận ra — nguyên tắc, khi đứng trước người mình , thật sự không đáng một xu.
Trước đây khi biết điều đó, thấy đau.
Còn bây giờ khi hiểu điều đó, lại chỉ thấy tràn đầy thương.
Hạ Tinh Dược đứng trước mặt , đưa bó hoa ra, tay hơi run: “Sương Miên, trước kia không tin vào sét đánh
. Nhưng từ khi gặp em, bắt đầu tin rồi. Em… có đồng ý không?”
Nghe đến chữ “ sét đánh”, Thẩm Sương Miên hơi sững người.
Nhưng nghĩ đến lời Tiểu Lan về thói quen của , chợt thấy mọi chuyện có vẻ rất hợp lý.
Cô đang suy nghĩ, còn Hạ Tinh Dược thì tưởng rằng đang do dự, trong lòng rối bời bất an.
Thẩm Sương Miên cuối cùng cũng hoàn hồn, nhận lấy bó hoa, khẽ kiễng chân hôn nhẹ lên khóe môi : “Em đồng ý.”
Hạ Tinh Dược hơi khựng lại một nhịp, sau đó ôm chặt lấy , hôn sâu hơn.
Trên bãi biển, pháo hoa rực rỡ nổ tung, ánh sáng chói lọi phản chiếu lên khuôn mặt cả hai người.
Thẩm Sương Miên đưa tay còn lại ôm lấy .
Cô sẽ luôn tin rằng thật sự tồn tại.
Và cũng sẽ luôn có đủ dũng khí để một lần nữa.
Bởi vì chỉ khi dám , mới có thể nhận lại .
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?